Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 326: Đại ca là văn đàn đại lão 30 (length: 7961)

Lưu Văn lại không biết, vì thông đồng với nàng, Lưu Hoành Tuấn bọn họ đều tính toán dùng mỹ nam kế.
Nàng liền biết mình thật không phải là dạng vừa, mỗi ngày trừ dậy sớm đi mua đồ ăn, chính là làm việc nhà, nhiều nhất là ở trong phòng giải đề.
Còn đi ra ngoài chơi? Xin lỗi, thật sự không có thời gian chơi, nhiều lắm cũng chỉ là ở ngoài cửa thư giãn một chút thôi.
Vốn dĩ nghĩ mỗi ngày làm bài tập cũng đã đau đầu rồi, kết quả không ngờ còn có chuyện kinh khủng hơn, buổi tối còn phải tổng kết.
Cái gọi là tổng kết, chính là mỗi tối Lưu Trạch Minh sẽ căn cứ vào đề mục Lưu Trạch Cử đưa ra, lại ra thêm mấy câu hỏi cho Lưu Văn làm.
Nhưng điều đó làm Lưu Văn cảm thấy trên người gánh vác quá nặng, có mấy lần, nàng nằm mơ cũng thấy mình đang làm bài thi liên tục, đủ để biết uy lực của núi đề biển văn.
"Ca, huynh nói ta chỉ là một học sinh kém, ta chỉ là muốn tăng thành tích một chút mà thôi."
"Thật, ta thấy thành tích của ta cũng đã tăng lên không ít rồi, đâu nhất thiết phải đưa ra yêu cầu cao hơn nữa."
Lưu Văn cảm thấy lúc đầu, Lưu Trạch Cử bọn họ chắc là hy vọng thành tích của nàng có thể tăng lên một chút, đại khái do mấy ngày nay nàng làm bài chất lượng khiến họ cảm thấy có thể tăng yêu cầu lên cho phù hợp.
Lưu Trạch Minh phê xong bài thi Lưu Văn vừa làm, nói thật, lúc trước Lưu Trạch Cử nói Lưu Văn rất thông minh, hắn còn hơi do dự, nhưng nhìn vào sự tiến bộ của nàng mấy ngày nay, hắn thật sự cảm thấy nếu như mấy năm trước mà nàng đã nỗ lực như vậy, không biết sẽ khiến người ta kinh ngạc đến mức nào.
Nhưng cũng tốt, nếu như bốn người bọn họ đều thông minh, Lưu Hoành Tuấn bọn họ sẽ càng thêm sợ hãi, nhất định sẽ ra tay với họ.
"Nếu ngươi không có năng lực, thì coi như xong, nhưng bây giờ năng lực của ngươi không tệ, chẳng lẽ ngươi không muốn cố gắng thêm một chút sao?" Lưu Trạch Minh đặt bài đã phê xong xuống trước mặt Lưu Văn.
"Ta..." Lưu Văn có thể nói, nàng kỳ thực chỉ muốn nằm ngửa, chỉ muốn có thể nhờ vả bọn họ những người có khả năng gánh vác cô kéo theo thôi sao?
Đáng tiếc nàng không dám, thật không có can đảm đó, lo lắng sẽ để Lưu Trạch Minh chớp được cơ hội, hung hăng răn dạy một trận về cách đối nhân xử thế.
"Đúng rồi, Tiểu Văn, đồ đạc của ngươi thu dọn xong chưa?" Lưu Trạch Minh day day mũi, mấy ngày nay đủ thứ chuyện bận bịu.
Chuyện cần giải quyết đều đã giải quyết ổn thỏa, chưởng quỹ bọn họ đền tiền, vốn dĩ là trực tiếp chuyển tiền đến Thân Thành, bọn họ đến đó thì trực tiếp đi công ty của Ngụy gia ở Thân Thành lấy tiền.
Nhưng lần này thu hoạch rất tốt, bốn người kia trên tay đều có mấy cửa hàng không tệ, lần này cũng cắt máu mà đưa ra, Ngụy gia đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Ngụy gia vì cảm ơn Lưu Trạch Minh, cũng rất hào phóng đề xuất, phần còn thiếu sẽ không cần trả, trực tiếp đưa cho Lưu Trạch Minh một nhà kho đá không lớn lắm ở khu tô giới kiểu Mỹ gần bãi cảng ở Thân Thành, tuy không lớn, nhưng được cái là ở khu tô giới, sau này ra vào cũng thuận tiện.
Lưu Trạch Minh vốn định kiếm thêm chút vốn, để bọn họ ở Thân Thành sống không tệ, kết quả không ngờ lại kiếm được một căn phòng nhỏ ở Thân Thành.
Tuy Ngụy Cẩm nói nhà hắn keo kiệt thế nào, rõ ràng lần này chiếm món hời lớn, mà ra tay vẫn keo kiệt, nhưng trong mắt Lưu Trạch Minh, vậy đã là giúp đỡ rất lớn.
Tuy có thể thuê phòng, nhưng thuê phòng có thể sánh được với nhà của mình sao?
Vấn đề nhà ở giải quyết xong, lão nhân kia cũng đề cập đến chuyện chưởng quỹ, lão nhân rất tức giận tại chỗ, nhưng cũng chỉ nói mấy chưởng quỹ và người giữ quỹ phụ lòng tin tưởng của chủ tử.
Lưu Trạch Minh biết không nên trông chờ lão nhân sẽ giúp thế nào, dù sao cũng chỉ là thông báo một chút mà thôi, xem như đã tới được một con đường sáng.
Còn có việc thông báo cho lão nhân biết, đó là cửa hàng cho Ngụy gia thuê, tiền thuê, trừ tiền lương của nhân viên ra, sẽ dùng để duy trì ba gian phòng ở.
Lão nhân biết Lưu Trạch Minh đã quyết định, cũng đã an bài xong xuôi, dù ông có đồng ý hay không, thì cũng không thể thay đổi được ý định của hắn.
Cho dù lão nhân có không cam lòng, cũng không thể ép Lưu Trạch Minh thay đổi ý định.
Người của bọn họ ở kinh thành, mà còn xuất hiện một kẻ phản chủ, đợi bọn họ xuống nam tới Thân Thành, còn có thể trông cậy vào đám người đó trung thành sao?
Thà cầm tiền thuê mà sống sung sướng, lão nhân biết, Lưu Trạch Minh đã chuẩn bị xuống nam rồi.
Hạ nhân cũng đã giải quyết gần xong, hiện tại chỉ còn lại khoảng hai mươi người, đều là người lớn tuổi.
Lưu Trạch Minh nghĩ đến ánh mắt của lão nhân nhìn hắn một lúc sau, lấy ra một tờ khế đất, là một căn phòng nhỏ ở Thân Thành, hắn không nhận.
Tuy chỉ có lão nhân và quản gia lớn tuổi ở đó, nhưng Lưu Trạch Minh biết chắc chắn trong đó có tai mắt của đại bá.
Một khi nhận căn phòng này, có lẽ chưa kịp hắn quay về, Lưu Hoành Tuấn bọn họ đã nhận được tin tức này rồi, biện pháp tốt nhất là từ chối.
Lưu Trạch Minh nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của lão nhân, "Hôm nay ta có nói với lão nhân về chuyện xuống nam."
"Lão nhân muốn cho một căn nhà ở Thân Thành, ta đã cự tuyệt." Dù là cho hắn, nhưng kỳ thực cũng là cho phòng ba, vẫn nên cho Lưu Văn bọn họ biết để giữ thể diện.
Cái gì? Lão nhân lại cho một căn nhà ở Thân Thành ư? Lưu San bọn họ đều ngạc nhiên đến ngây người.
Lưu Văn biết lão nhân không phải là không có tiền, nhưng phần lớn tài sản của ông đều ở kinh thành, hoặc ở gần kinh thành, ví như Thiên Tân Vệ.
Kết quả không ngờ lại có cả nhà ở Thân Thành, đúng là không thể đánh giá bằng vẻ bề ngoài, cũng không biết ở những nơi khác còn có nhà nữa không.
Khoan đã, Lưu Văn phản ứng lại, vừa nãy Lưu Trạch Minh nói, cho nhà nhưng lại cự tuyệt, "Ca, huynh không nhận căn nhà đó?"
Không thể nào, bọn họ sắp xuống nam rồi, bọn họ ở Thân Thành không có nhà, là phải đi thuê, sao Lưu Trạch Minh còn từ chối chứ?
Lưu San bọn họ cũng không hiểu, lão nhân đâu phải không có tiền, cho họ một căn nhà, tiền bồi thường cho Lưu Hoành Tuấn bọn họ cũng sẽ nhiều hơn thôi.
"Làm gì có chuyện đó, ngươi cho rằng căn nhà đó, chúng ta có thể cầm cho yên thân à."
"Đại đường ca nợ không ít tiền, tuy chưa tới nhà đòi nợ, nhưng cũng đang thúc giục rồi."
"Đại bá bọn họ không có nhiều tiền như vậy, nên họ sẽ còn để mắt đến tài sản của lão nhân."
"Thôi, chúng ta không nhận là hơn."
"Cũng phải." Lưu San nghĩ đến lần trước Lưu Trạch Minh nhắc tới chuyện Lưu gia trưởng tôn thiếu nợ nần, nghĩ một hồi đã thấy nao núng.
"Vậy chúng ta đi khi nào?" Lưu San cảm thấy Lưu Hoành Tuấn chắc chắn không muốn nhìn bọn họ bỏ đi đâu.
"Ngày mai."
"Ngụy Cẩm từ Thân Thành lên tàu đi Mỹ."
"Vừa hay có bao ba toa, chúng ta đi cùng." Lưu Trạch Minh biết Ngụy Cẩm cũng là vì hắn, nên mới đi từ Thân Thành xuống phía nam.
"Sáng ngày mai, hắn sẽ lái xe đến đón chúng ta." Lưu Trạch Minh hôm nay đã đề cập chuyện xuống nam với lão nhân, nói ít ngày nữa hắn sẽ lên đường xuống phía nam.
Làm như vậy sẽ khiến Lưu Hoành Tuấn bọn họ tưởng là mấy ngày nữa họ mới xuống nam, kỳ thật ngày mai bọn họ đã phải đi rồi.
Lưu Văn "ồ" một tiếng, "Đồ đạc kỳ thực đã thu xếp xong từ trước rồi."
Trước đó đã biết là sẽ xuống nam, nên cũng đã thu xếp xong, sáng ngày mai chỉ cần chỉnh trang lại một chút là được.
"Ừ, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt." Lưu Trạch Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, những ngày này, đúng là đủ kiểu lo lắng đề phòng, may mà toàn bộ đều đã được giải quyết.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận