Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 415: Xuất giá nữ 20 (length: 7964)

Lưu Năng mắt sáng lên, đúng a, sao hắn lại quên cái này chứ.
Lưu Năng: Chuyển nhượng nhà cho ngươi, với việc thế chấp cho những người kia có gì khác nhau sao?
Lưu Năng: Đều không giữ được nhà, nhà đều đứng tên người khác rồi.
Dù có đứng tên Lưu Văn, nhưng theo nàng lấy chồng, thì cũng là tài sản nhà trai.
Lưu Văn: Sao lại giống nhau được, ngươi phải biết, nhà chuyển nhượng cho ta, thì các ngươi vẫn có thể tiếp tục ở, nhưng nếu chuyển nhượng cho bọn lưu manh, ngươi nghĩ các ngươi còn có thể ở được không?
Lưu Văn: Ngươi đi hỏi thử tiền thuê nhà bao nhiêu, đương nhiên ngươi cũng có thể tiết kiệm tiền, trực tiếp đến nhà chú bác mà ở, có điều ngươi thấy bọn họ sẽ chấp nhận các ngươi không?
Nghĩ một chút liền biết không thể nào, vốn dĩ bọn họ đối với vợ chồng Lưu Năng đã không vừa mắt, thêm nữa hiện tại Lưu Trí lại ra nông nỗi này, lười học lại còn tập đánh bạc, lại còn đem cả nhà thế chấp, trong mắt nhiều người, người này là hết thuốc chữa rồi.
Lưu Văn: Ba, ta không vội, thật không vội, nếu được, ta cũng không muốn móc tiền này ra.
Lưu Văn: Nếu như ngươi có cách vừa giữ được nhà, vừa giải quyết được nợ nần thì ta tuyệt đối không ý kiến.
Lưu Văn: Dù sao tiền của ta cũng không dễ kiếm.
Lưu Văn: Đúng rồi, ngươi cũng đừng cùng chú bác tìm ta, ta vốn dĩ sẽ chẳng thèm để ý đến bọn họ đâu.
Lưu Văn tiện đường đều @ bọn họ: Đúng, các ngươi đừng tìm ta, dù sao số tiền lớn như vậy, nếu ta chịu chi thì phải có cái thế chấp, nhà chuyển cho ta, nếu không Lưu Trí thấy còn giữ được nhà, có khi lần sau sẽ thua còn nhiều hơn.
Lưu Văn: Vì an toàn, ý của ta là nhà chuyển nhượng cho ta, dù sao ta là bỏ ra mấy chục vạn, nếu được, ta cũng không muốn bỏ tiền túi ra.
Nói xong câu này, nàng liền đăng xuất, "Để bọn họ muốn làm ầm ĩ thì làm."
"Ta mặc kệ nhiều như vậy." Lưu Văn cảm thấy nói như vậy, Lưu Năng sẽ không nhắm vào nàng nữa.
Nghê Kiệt không cho là đây là cách hay, "Nhà chuyển nhượng, dù có đứng tên ngươi, nhưng mà tính tình Lưu Trí, ngươi thấy hắn có thể không gây sự?"
"Ta thấy hắn vẫn sẽ ra ngoài đánh bạc, sẽ tiếp tục thua." Nghê Kiệt cũng là bái phục Lưu Trí, thật coi mình là thần bài.
"Đúng." Lưu Văn khẳng định. "Hắn đương nhiên sẽ tiếp tục đánh bạc, sẽ tiếp tục thua."
"Trừ phi là Lưu Năng và Cát Lan mất đi." Lưu Trí không có ngốc, biết dù là Lưu Lỵ hay Lưu Văn, đối với hắn đều là mất kiên nhẫn, nên khi hai chỗ dựa không còn, hắn sẽ tuyệt đối an tĩnh, tuyệt đối không làm ầm ĩ.
"Thật ra ta không hề nghĩ nhà có thể chuyển nhượng cho ta, bọn họ sẽ không đồng ý đâu."
Đối với Lưu Năng mà nói, căn nhà này là thứ lớn nhất, có lẽ cũng là duy nhất mà họ để lại cho Lưu Năng, họ nhất định phải giữ bằng được.
"Ta chỉ là lấy lùi làm tiến, bọn họ lo, thì họ có thể ở trong căn nhà nhỏ kia, nhưng chờ họ qua đời rồi, ta liệu có quan tâm đến Lưu Trí không, nếu vậy Lưu Trí cũng chỉ có thể lang thang đầu đường xó chợ."
"Còn có không phải có tin đồn nói nhà sắp giải tỏa sao, ai mà không biết nhà sắp giải tỏa, đợi nhà cùng nhau phá dỡ, bọn họ sẽ có tiền, người ngu mới đồng ý chuyển nhượng nhà."
Lưu Văn đắc chí, "Cảm ơn ngươi đã cho ta tin tức."
"Ta biết phải làm sao để đấu với bọn họ rồi."
"Hôm nay ta mời ngươi ăn cơm." Lưu Văn dừng lại, "Có điều chỉ có thể về nhà ta ăn."
Dạo gần đây, Lưu Văn hơi kẹt tiền, vì nàng lại để mắt đến một căn nhà trọ nhỏ, vị trí không tệ, dù không lớn lắm, nhưng rất hợp với các cặp đôi nhỏ ra ngoài chơi.
Mấy ngày nay, Nghê Kiệt cũng đều mua đồ ăn đến nhà Lưu Văn nấu, dù sao một người tự tổ chức bữa ăn thì tương đối khó làm, làm nhiều quá thì lại lo ăn không hết.
Nhưng mà hai người cùng ăn thì có thể nhiều món hơn, cũng không đến mức lúc ăn cơm thì cô đơn.
"Được thôi, tôi đi mua trái cây." Nếu Lưu Văn mời khách, biết đồ ăn chắc chắn là nàng mua, nếu thế, Nghê Kiệt cũng không tranh, liền đề nghị mua trái cây.
"Ừm." Ở Nhật, trái cây thật sự rất đắt, bình thường Lưu Văn ăn chuối khá nhiều, hoặc là đợi đến khi siêu thị giảm giá, đi xem có trái cây hay đồ nguội nào giá nửa hay không.
"Ngươi muốn ăn trái cây gì?" Nghê Kiệt hỏi một câu.
Ăn trái cây gì à, Lưu Văn tỏ vẻ thật sự không kén, "Cái gì cũng được."
"Cậu thích gì thì mua." Lưu Văn có thể nói sao được, nói đắt thì người ta sẽ nghĩ thế nào, nói rẻ thì cũng không hay.
Thế à, Nghê Kiệt suy nghĩ một chút, "Vậy nhé, tôi mua dưa hấu."
Hắn nhớ lần trước xem ti vi, Lưu Văn nhìn thấy có dưa hấu trên tivi, vẻ mặt đó như thể thèm thuồng, dù không nói ra nhưng cũng biết là nàng muốn ăn dưa hấu.
Thật ra đừng nói Lưu Văn, đến Nghê Kiệt cũng rất muốn ăn dưa hấu, trước đó hắn đi xem giá cả rồi, đắt muốn xỉu, thật sự không nỡ mua.
Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, đáng lẽ nên mua một quả dưa hấu thật ngon để ăn mừng.
Vừa nói đến mua dưa hấu, Lưu Văn kích động, "Cảm ơn cảm ơn, đại gia anh đúng là hào phóng quá."
Mua dưa hấu thôi mà thành đại gia rồi à, Nghê Kiệt vui vẻ, "Nếu ở trong nước, chúng ta ăn dưa hấu thả cửa kiểu đó..."
"Cho dù là mùa đông, dưa hấu cũng không đắt như thế." Nghê Kiệt hùng hồn nói, "Chờ khi nào tôi về nước, tôi nhất định phải ăn dưa hấu thả ga, ăn một quả vứt một quả."
Lưu Văn cười vui, liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng."
"Đáng tiếc là khi nào về nước vẫn còn là một vấn đề." Là một dân đi làm vẫn phải cố gắng kiếm tiền.
Tuy là đi làm thuê, nhưng mà được cái ở nước ngoài rất ít bị nhằn, bình thường không có việc gì, công ty trong nước cũng sẽ không gọi điện.
Giống như Lâm Phỉ đã nói trước đó, thật khó mà nhận được một cuộc gọi, cho dù không nhận được điện thoại thì cũng không cần lo, bọn họ sẽ gọi lại.
Dù sao họ cũng lo nếu quản quá chặt, đến lúc đó người ta trực tiếp xin nghỉ thì làm sao, nước mình lại phải cử người sang.
Ai cũng biết đây không phải chuyện hay ho, ở bên này thật sự phải chịu được sự nhàm chán, mà thu nhập thì cũng chưa chắc cao, còn có về sau liệu có được trở về trụ sở chính nhận chức không cũng là một vấn đề.
Mấy ngày đi làm qua, Lưu Văn thấy công việc hiện tại rất hài lòng, đặc biệt hài lòng, có thể nói trừ tiền lương hơi ít ra, còn lại thì thật sự rất hài lòng.
Nhưng cũng làm cho nàng phát hiện vài lỗ hổng, đó chính là ở khoản thanh toán chi phí, trụ sở bên kia cũng biết tiền lương tương đối thấp, cho nên ở khoản thanh toán chi phí, cũng rất hào phóng.
Đương nhiên tiền đề là chi phí thanh toán được bao nhiêu, vẫn là phải căn cứ vào công trạng công ty bên này, tỷ như tối thiểu nhất là tự chịu trách nhiệm lời lỗ, đừng trông chờ trụ sở kia tới viện trợ.
Mấy ngày nay Lưu Văn cùng Nghê Kiệt đã tính toán, hiện tại khách hàng ổn định, cơ bản bọn họ có thể giải quyết vấn đề cơm ăn ở Nhật thông qua việc thanh toán chi phí, đương nhiên đây là những chi phí mua thức ăn thông thường ở siêu thị, thỉnh thoảng mua chút hoa quả tráng miệng thì cũng không có vấn đề gì.
Nếu Nghê Kiệt có thể kiếm thêm được chút việc làm, bỏ đi một chút lợi nhuận cho trụ sở, thì cuộc sống của bọn họ sẽ thoải mái hơn nhiều.
Lương không cao cũng không sao, bù vào mặt khác thì ổn, Lưu Văn cảm thấy công việc này tiền đồ cũng không tệ, tâm trạng lập tức tốt lên nhiều.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận