Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 433: Xuất giá nữ 38 (length: 7871)

Lưu Trí sẽ thay đổi làm người? Lưu Văn thật sự nghe qua liền cho là vậy, căn bản không hề làm thật.
Nếu quả thật có thể thay đổi làm người, nàng thật sự sẽ kéo hắn một phen, nhưng vấn đề là người này làm sao có thể thay đổi triệt để được.
Lưu Văn cũng lười cùng Cát Lan dây dưa cái vấn đề này, dù sao biết nàng sẽ không dễ dàng tìm chết, vậy cũng đã đủ rồi.
Về phần chất lượng cuộc sống của nàng sẽ như thế nào, Lưu Văn thật không có cách nào quản, chỉ cần không từ bỏ Lưu Trí, chất lượng cuộc sống mà cao mới là có vấn đề.
Vừa thấy video liền cúp máy, Cát Lan khóc oà lên, miệng không ngừng hô hào, "Sao lại có tỷ tỷ như vậy."
"Nàng có phải là không có tiền đâu, cái phòng nhỏ kia bán đi, Tiểu Trí cũng liền không sao."
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, lần này trả hết nợ nần, ta tìm bà mối giới thiệu đối tượng cho Tiểu Trí."
"Sau khi sinh cháu, ta cũng không quản hắn, cho dù hắn lại lần nữa mắc nợ, ta cũng tuyệt đối sẽ không giúp hắn trả nợ."
Cát Lan đều đã cân nhắc kỹ càng, nếu con trai không trông cậy vào được, chẳng phải còn có thể chờ mong cháu trai, đến lúc đó cũng có chỗ dựa vào.
Mọi người đều kinh ngạc đến ngây người trước ý tưởng này của Cát Lan, vẫn luôn biết không nên quá mong đợi vào đầu óc của người nào đó, nhưng không ngờ lại có thể không có đầu óc đến vậy.
Chị dâu của Cát Lan trực tiếp không khách khí cười lạnh ra tiếng, "Cái loại con trai mê cờ bạc như con trai cô, ai sẽ gả cho hắn?"
"Hơn nữa nhà cô cái gì cũng không có, nhà cửa có không?"
"Xe cộ có không?"
"Lương tháng của Tiểu Trí nhà cô bao nhiêu?"
"Cô có thể đưa bao nhiêu lễ hỏi?"
"Cô nghĩ hiện tại kết hôn tốn ít sao." Chị dâu đã sớm bất mãn với Cát Lan, khi có chỗ tốt, căn bản cũng không nghĩ đến cái gọi là anh chị em.
Kết quả cuộc sống không dễ chịu, liền nhớ lại cái gọi là tình nghĩa anh em, xin nhờ bọn họ giúp đỡ, vừa nghĩ đến tốn tiền, ai tâm trạng sẽ tốt.
"Cô sẽ không tính toán bắt chúng tôi móc tiền ra chứ." Chị dâu nghi ngờ nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, đều là một vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Con cái nhà bọn họ kết hôn, đã làm bọn họ đủ mệt, hầu bao đều sắp rỗng, sao lại có cái năng lực tài chính để giúp Lưu Trí một chút chứ.
Cho dù mọi người gánh vác một ít, có thể cái nhà tám chín vạn phải đi đâu, quan trọng nhất là sau khi số tiền này rời khỏi đây, mẹ con Cát Lan sẽ cảm ơn sao?
Căn bản là sẽ không có bất kỳ cảm ơn nào, không chừng còn cảm thấy đó chính là việc họ nên làm.
"Lúc trước con trai cả nhà tôi kết hôn, cô và thằng út cho hai ngàn tiền mừng, vậy đi, chờ Tiểu Trí kết hôn, chúng tôi cho năm ngàn tiền mừng." Anh cả Lưu Năng nghĩ một chút, đưa ra một mức tiền mừng.
Chỉ là có qua có lại thôi, về phần chuyện hôn sự của Lưu Trí nên giải quyết thế nào, cái này không phải chuyện của họ.
Anh cả Lưu gia đã mở lời, những người còn lại đều nhao nhao đuổi theo, nhiều nhất cũng không quá năm ngàn.
Cát Lan biết không thể mong chờ bọn họ sẽ móc bao nhiêu tiền ra, nhưng khi nghe được số tiền mừng họ hứa hẹn, thật sự là không nhịn được.
"Chút tiền này thì có đủ gì." Tuy rằng Cát Lan cảm thấy chị dâu cả vừa rồi nói chuyện cay nghiệt, nhưng nàng cũng thừa nhận, với tình huống của Lưu Trí, thật muốn cưới vợ, nhất định phải tốn không ít tiền.
Nàng nghĩ không cầu bọn họ bỏ nhiều tiền, nhưng mỗi nhà bỏ ra bốn năm vạn chắc là có thể, họ mỗi tháng có lương, có tiền thuê nhà, cuộc sống nhỏ đều sống không tệ, chút tiền này, đối với bọn họ mà nói, căn bản không đáng gì.
Đến lúc đó nàng dùng số tiền này, đi vùng tây kiếm một cô vợ, giải quyết việc lớn nhân sinh của Lưu Trí.
Kết quả không ngờ bọn họ lại có thể keo kiệt như vậy, thế mà, thế mà cao nhất chỉ đưa năm ngàn, toàn bộ cộng lại, cũng không biết có đủ ba vạn hay không.
Ba vạn đồng thì có thể làm gì, cho dù là làm một bữa tiệc, số tiền này cũng chưa chắc đã đủ dùng, Cát Lan lập tức oà khóc.
Chị Cát nghe thấy tiếng khóc của Cát Lan giống như khóc tang, liền cảm thấy thật là xui xẻo.
"Cô khóc cái gì."
"Cô bây giờ khóc những điều này làm gì, lúc trước đã nói với cô rồi, phải dạy dỗ con trai cho tốt."
"Chẳng phải chỉ có mình cô sinh con trai, nhưng cô căn bản không hề nghe."
"Bây giờ cô hối hận, thì có thể thế nào." Chị Cát vốn định nhắc đến Lưu Văn, sau lại nghĩ lại thôi, nhắc đến tên nàng, không biết Cát Lan lại muốn làm ầm ĩ lên như thế nào.
"Tôi hối hận chứ, nhưng không có cách nào mà, cô không biết đâu, đứa con Tiểu Trí đó, nó, nó..."
"Nếu như chúng tôi không làm theo lời nó, nó, nó sẽ đánh người..." Cát Lan nhớ lại những ngày trước đây bị Lưu Trí đấm đá, cái đau lòng đó, tiếng khóc lại càng lớn hơn.
Cái gì? Mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, cho dù đều cảm thấy đứa trẻ Lưu Trí này không có đầu óc, rất dễ dàng bị người khác dắt mũi, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, nó lại còn thật sự dám đánh vợ.
Điều này trong mắt rất nhiều người, thật không phải là bất hiếu bình thường, cho dù ban đầu muốn tiếp tục châm chọc Cát Lan một hai câu, chị dâu cũng phải ngậm miệng không nói gì thêm.
Mọi người tuy cảm thấy hành động của Lưu Trí quá đáng, cũng than thở vài tiếng, nhưng cũng không ai nói lời không hay về hắn.
Không phải là bọn họ không muốn răn dạy đôi chút, mà là vừa mới nói Lưu Trí không tốt như thế nào, ngay sau đó Cát Lan liền cảm thấy bọn họ hành xử quá đáng, nói Lưu Trí chỉ là một đứa trẻ vân vân.
Nhiều lần như vậy, chỉ cần là liên quan đến Lưu Trí, bọn họ đều làm lơ, dù sao cũng không phải con của họ, họ nhúng tay làm gì.
Chị Cát nhẹ nhàng thở dài, "Bây giờ cô nói những điều này thì có ích gì."
"Những lời khuyên lúc trước, các cô không nghe, bây giờ Lưu Trí thành ra thế này, cũng là các cô gánh chịu."
"Thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng muốn nghỉ ngơi." Chị Cát biết em gái mình cuộc sống khó khăn, trong lòng cũng không đành lòng, nhưng nàng cũng không thể giúp quá nhiều.
Cát Lan cho rằng nàng cuộc sống khổ sở như vậy, ít nhất mọi người cũng phải có chút lòng trắc ẩn chứ.
Kết quả không nói gì đến các anh chú em rể cùng các chị dâu của nàng, mà ngay cả người chị ruột của nàng, đều là thái độ như vậy, thế thì ai còn muốn giúp họ nữa.
"Chị, chị..." Cát Lan nước mắt lưng tròng nhìn chị Cát.
Nhìn đứa em gái mắt đẫm lệ, mọi người thật sự không có cách nào nhìn thẳng, nếu như là một cô gái trẻ thì còn có vẻ dễ nhìn, nhưng vấn đề là Cát Lan đã một bả tuổi rồi.
Người béo cũng coi như, vấn đề là dạo này, nàng ta lại còn tiều tụy, làm cho người ta có cảm giác không tốt, hiện tại nàng ta vừa khóc như vậy, chỉ khiến người ta càng muốn nôn.
Có chị Cát ở đây thì thôi, mọi người cũng mặc kệ, hơn nữa thời gian thật sự không còn sớm nữa, mọi người đều nhao nhao rút lui đi về.
Cát Lan không ngờ không ai lên tiếng, mà lại còn nhao nhao bỏ đi, cái này thì gay rồi.
Lần này thật vất vả mới tụ tập được tất cả mọi người lại với nhau, về sau không biết đến bao giờ, mọi người mới có thể tề tựu một chỗ.
"Đừng đi mà, chuyện của tôi, còn chưa thương lượng xong." Cát Lan không ngừng kéo lấy những người muốn đi.
Mọi người thấy bộ dạng này của nàng, đều nhao nhao tránh ra, "Chuyện nhà cô, cô tự quyết định đi."
"Chờ chuyện hôn sự của Tiểu Trí xong xuôi, nói cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đến tham dự."
"Đúng đúng, chúng tôi nhất định sẽ đến."
"Yên tâm đi, tiền mừng chúng tôi hứa sẽ không thiếu đâu."
Vốn dĩ còn chưa tính bỏ đi, bây giờ ai dám ở lại, nhỡ đâu Cát Lan lại phát điên cái gì đó, để an toàn thì tốt hơn là đi sớm còn hơn.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận