Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 753: Tuyệt thế hảo khuê mật 9 (length: 8083)

Điều quan trọng hơn là, "Ngươi cũng phải biết Tiểu Thiến học dương cầm."
"Đến lúc đó cùng chúng ta nói chuyện, đàn dương cầm của nàng đặt ở đâu?"
"Nàng cũng quen một mình nghỉ ngơi, đến lúc đó nàng ngủ phòng ngươi, ngươi ở đâu?"
Nhanh hơn Lưu Vân chuẩn bị mở miệng, "Đương nhiên ta biết, ngươi sẽ nói, ngươi có thể nhường lại phòng."
"Nhưng mà ngươi có nghĩ đến không, bữa ăn hàng ngày của chúng ta có thể so với nhà Chu dì ngươi sao?"
"Nhà Chu dì ngươi có thể thuê bảo mẫu giỏi nấu ăn, nhà ta không có khả năng mời nổi."
"Ngươi cũng đừng nói mấy lời kiểu Chu dì để lại tiền, chúng ta rốt cuộc không phải người thân của nàng, chỉ cần chúng ta mở miệng đòi tiền Hồ Thiến, đến lúc đó bên ngoài nhất định sẽ nói chúng ta tranh giành quyền nuôi Hồ Thiến, đều là vì tiền."
"Lời người đáng sợ, câu nói này, ngươi chắc chắn biết chứ." Nghĩ đến chuyện trước kia, ông bà của Lưu Vân qua đời, đám người thân thích kia chẳng phải cũng đỏ mắt lên đó sao.
Vì nhà cửa cùng tiền bạc, không ít người bên ngoài đã nói Lưu Văn không giữ được của cải gì đó.
May mắn thời đại bây giờ đã thay đổi, cộng thêm Lưu Văn sống ngay thẳng, đám người đó dù có nháo nhào thế nào, cũng không đạt được gì, dần dần cũng buông tha.
Nhưng đám người đó vẫn không từ bỏ ý định, luôn tìm cách bôi nhọ Lưu Văn, cứ hễ bôi nhọ được chút nào là họ sẽ vui thích chút đó.
Lưu Vân lập tức nghĩ đến những chuyện đến bây giờ vẫn có người nói xấu Lưu Văn, rõ ràng là người ta bôi nhọ Lưu Văn, đều là không thể nào có được, mà kết quả là có người tin.
"Đến lúc đó chúng ta để người khác không bàn tán là không phải vì tiền mà tranh giành quyền nuôi dưỡng Hồ Thiến, chúng ta muốn tự mình bỏ tiền ra nuôi nàng."
"Nuôi nàng không chỉ là chuyện thêm một người ăn cơm, mà phải cân nhắc rất nhiều thứ."
"Chu dì ngươi cho nàng đăng ký rất nhiều lớp năng khiếu, ngươi chắc hẳn cũng nghe nàng nói học phí tốn bao nhiêu tiền rồi chứ."
"Còn nữa quần áo, chúng ta có thể mặc rất lâu, nhưng mà nàng không thể, nàng muốn mặc đồ mới, không mặc lại đồ cũ năm ngoái."
"Ngươi cảm thấy kinh tế nhà ta có thể chịu được nàng tiêu như vậy không?" Lưu Văn tiếp tục hỏi.
Lưu Vân lắc đầu, "Nhà ta không có nhiều tiền như vậy."
"Đúng, nhà ta không có nhiều tiền như vậy."
"Đến lúc đó ta còn không thể giảm bớt đãi ngộ của nàng, không so với cuộc sống của nàng bây giờ, cũng không thể quá kém đi, nếu không, thì là chúng ta không chăm sóc tốt cho nàng."
"Còn có chuyện hàng năm nàng muốn đi du lịch, Chu dì ngươi sẽ đưa nàng ra nước ngoài du lịch, nhà ta đừng nói đi nước ngoài, đi du lịch trong tỉnh còn khó khăn nữa."
"Chỉ có một việc là ta chưa làm tốt, đó là lỗi của ta, đã không chăm sóc tốt cho nàng."
"Ngươi hiểu ý ta muốn nói không?" Lưu Văn nhìn Lưu Vân.
Lưu Vân gật đầu, "Ta biết, ý là tốn công mà không kết quả."
"Chúng ta không thể làm những chuyện như vậy."
"Hơn nữa, đến lúc đó vì đáp ứng yêu cầu của nàng, ta phải nhận nhiều sổ sách hơn, có lẽ ta cũng không còn thời gian chú ý đến ngươi." Lưu Văn nói ra rất nhiều vấn đề tồn tại.
"Đến lúc đó nếu như tiền không theo kịp, có lẽ ta cũng không thể cho ngươi đi học thêm."
Mặc dù làm như vậy có vẻ như đang dạy Lưu Vân sẽ trở nên ích kỷ, nhưng ít nhất phải để con bé biết, nhà thêm một người, thật không phải là chỉ thêm một người ăn cơm, thêm một đôi đũa đơn giản như vậy.
"Chu dì của con là người nhiệt tình, thường không tiếc giúp đỡ nhiều người."
"Đến lúc đó chúng ta cùng nhau nghĩ cách." Lưu Văn ý bảo Lưu Vân đừng quá lo lắng, chuyện này rốt cuộc sẽ tìm ra cách giải quyết.
Lưu Vân có vẻ suy tư, "Con biết rồi."
Nếu Lưu Văn đã nói sẽ tìm ra một cách dễ dàng hơn, làm cho Hồ Thiến không bị Tào Nhã ức hiếp, thì cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa.
Lưu Vân lấy quyển sách bài tập mà Lưu Văn đã mua ra bắt đầu làm bài, còn Lưu Văn tiếp tục làm sổ sách.
Số phận khổ cực của nhân viên kế toán a, Lưu Văn nghĩ đợi chuyện này giải quyết xong, cô cũng nên đi thi lấy vài chứng chỉ.
Tuy rằng làm mấy quyển sổ sách có thể kiếm được không ít tiền, nhưng lẽ nào không thể tìm một công ty có tiềm năng phát triển hơn sao?
Từ trí nhớ của nguyên chủ, có thể biết rằng, công ty hiện tại đang làm việc, không thể nói là không có tương lai, ít nhất nguyên chủ cũng đã đợi đến khi về hưu.
Tính ra là một công việc ổn định, nhưng mà với công việc như vậy, tiền đồ thật sự rất bình thường, bất kể là tiềm năng phát triển, hay là theo mức lương cân nhắc, thật không phải là lựa chọn tốt nhất.
Muốn cho mẹ con cô sống những ngày tốt hơn, Lưu Văn cảm thấy vẫn là phải tăng cường thực lực bản thân, cố gắng có được mức lương cao.
Và cách nhanh nhất, đương nhiên là phải đi thi lấy chứng chỉ bậc trung cấp, sau đó thi lấy chứng chỉ kế toán viên đăng ký cao cấp.
Lưu Văn tin tưởng vào bản thân, khả năng đậu sẽ rất cao.
"Sang năm ta tính cũng sẽ bắt đầu học, chuẩn bị tham gia kỳ thi." Đổi một góc độ suy nghĩ, Lưu Văn bắt đầu vùi đầu vào học tập chuẩn bị cho kỳ thi, kỳ thật cũng là đang làm gương cho Lưu Vân.
Lưu Vân sững sờ một chút, không hiểu vì sao Lưu Văn đã đi làm rồi, mà lại còn bắt đầu học tập, con bé thật sự kinh ngạc.
"Mẹ, mẹ cũng muốn chuẩn bị học sao?" Chẳng lẽ người lớn đi làm rồi cũng phải học tập thi cử sao?
Lưu Vân vẫn luôn cho rằng sau khi tốt nghiệp, là không cần phải đi học, càng không cần phải thi cử nữa, kết quả không ngờ, cho dù đi làm vẫn phải học, vẫn phải tham gia thi cử.
Lưu Văn nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lưu Vân, làm sao mà không hiểu ý của con bé.
Ai cũng đã từng trải qua tuổi trẻ, khi còn nhỏ đều sẽ nghĩ mình phải mau chóng lớn lên, như vậy mình sẽ không phải đi học nữa, không phải thi cử nữa, cuộc sống các kiểu tươi đẹp.
"Con không phải cho rằng sau khi tốt nghiệp, đi làm rồi, thì không cần đọc sách nữa chứ."
Lưu Vân tuy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu, con bé thật sự nghĩ như vậy.
Bao gồm cả Lưu Văn, và cả cha mẹ của một số bạn học của Lưu Vân nữa, họ về đến nhà, không đánh mạt chược thì xem tivi, tóm lại là không có ai học tập cả.
Lưu Văn biết chuyện này không thể trách Lưu Vân được, mà là hiện tại là như vậy, những gia đình có không khí học tập tốt là không nhiều.
Cộng thêm hiện tại cha mẹ cũng không đặt nặng yêu cầu thành tích của con cái nữa, cho nên hình như cũng không có vấn đề gì cả.
Thôi đi, Lưu Văn cũng biết hiện tại là xu thế như vậy, cô cũng không để tâm nhiều như vậy, điều duy nhất có thể làm là cố gắng hoàn thiện bản thân, làm gương cho Lưu Vân.
"Ba con khi còn sống đã từng nói với mẹ, muốn đi học, muốn nâng cao bản thân."
"Đáng tiếc sau này ông ấy qua đời, có một số việc mẹ cũng chưa kịp đi thực hiện."
"Khi đó mẹ thực sự rất suy sụp, sau này nghĩ lại phải cố gắng kiếm tiền, nuôi dưỡng con thật tốt."
"Nhưng bây giờ đột nhiên mẹ phát hiện ra một vấn đề, đại khái ý nghĩ trước kia của mẹ là sai lầm."
Trong nhà cũng chỉ có hai mẹ con, Lưu Văn cảm thấy cho dù có gặp phải bất cứ chuyện gì, đều phải cùng Lưu Vân bàn bạc một chút.
Người lớn lại thừa nhận sai? Lưu Vân căn bản không biết những lời nói vừa nãy của Lưu Văn, có thể đã dọa cho con bé không nhẹ.
Cha mẹ thời nay, bao gồm cả Lưu Văn, dù sai cũng rất ít khi thừa nhận lỗi sai trước mặt con cái.
Lưu Văn cũng đã quen làm như vậy rồi, cô cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng mà không chịu được khi thấy biểu cảm kinh khủng kia của Lưu Vân.
Thôi đi, Lưu Văn nghĩ không kể trước đây hay hiện tại, thì những người thừa nhận sai lầm không có mấy ai.
Nhưng những lời này, đã nói ra rồi, lẽ nào cô còn thu lại được sao?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận