Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 370: Đại ca là văn đàn đại lão 75 (length: 7878)

Mỉm cười đứng ở cửa ra vào, phẩy tay với biên tập, như vậy mới coi là kết thúc buổi nói chuyện lần này.
Tiễn vị này đi rồi, Lưu Văn thở dài một tiếng, "Gặp mặt nói chuyện thật áp lực."
"Còn không bằng..." Vốn dĩ muốn nói trên mạng nói chuyện phiếm là được rồi, nhưng hiện tại đừng nói mạng, ngay cả máy tính còn chưa xuất hiện, làm gì có mạng.
Lưu Văn bỗng cảm thấy ít nhất La Lập Nông còn khá tốt, chỉ là thù lao hơi ít.
Mà vị trước mắt này sẽ trả thù lao bao nhiêu, thật tình mà nói, Lưu Văn cũng không biết, nhìn sang Lưu Trạch Minh, "Đại ca, huynh nói, nếu như đoạn mở đầu này sửa đi sửa lại mấy lần, có phải sẽ đạt tiêu chuẩn thông qua không?"
Lưu Văn trong lòng thở dài, tuy tòa soạn kia có hơi quá đáng, nhưng có điểm đúng là không tệ, thật sẽ không can thiệp nhiều như vậy.
Còn vị trước mắt này, còn chưa bắt đầu hợp tác, đã tỏ ý đoạn mở đầu phải viết thế nào, muốn tăng thêm nội dung phương diện nào, mới có thể được độc giả yêu thích.
Thật tình mà nói, nếu không phải nàng kìm nén cơn giận, thật đã muốn nói, đã ngươi thích phong cách sáng tác trước đây của ta, vậy sao còn muốn bắt ta viết theo ý tưởng của ngươi, vậy sao phải tìm ta viết văn, không bằng cứ theo ý ngươi, tìm người mới nào đó viết đi.
Lưu Văn quyết định rồi, tóm lại chuyện như vậy, nàng sẽ không làm, đặc biệt là cho dù vẫn chưa nói đến chuyện nhuận bút, nhưng nghĩ cũng biết sẽ không cao.
Nếu không phải là một cái giá quá cao, thì càng không muốn giày vò, nhưng lời này nên nói với Lưu Trạch Minh thế nào, đây là một vấn đề.
Trước đó huynh ấy đủ kiểu hỗ trợ, chỉ mong sách mới của nàng được thông qua, kết quả hiện tại có chút hy vọng và cơ hội, thế mà nàng lại không đồng ý.
Thực ra Lưu Trạch Minh tâm tình cũng không tốt lắm, trước nghe biên tập kia nói mấy lần, huynh ấy đã nghĩ người biên tập không tồi, có thành tích thì trả tiền cũng rất hào phóng.
Nhưng kết quả không ngờ lại hoàn toàn không phải vậy, thật có thể nói là đòi hỏi nhiều mà tiền không cao, điều này làm huynh ấy rất tức giận.
"Tiểu Văn, chúng ta gửi bản thảo đến nơi khác thử xem đi." Huynh ấy không tin lại không tìm được tòa soạn nào chịu đăng.
Oa, Lưu Trạch Minh vậy mà lại chủ động nói như vậy, làm Lưu Văn vui vẻ, đỡ mất công nàng phải tìm lý do.
"Đúng đó, sửa văn sửa đoạn mở đầu, chẳng phải là tương đương viết mới sao, phiền phức quá."
Lưu Văn bây giờ lo lắng là, "Ca, nếu như quyển tiểu thuyết này của ta, đổi một chỗ đăng, hắn có khi không vui, cảm thấy hai chúng ta không nể mặt hắn, đến lúc đó ngáng chân huynh thì làm sao."
Nàng thì không có gì phải ngại, dù sao cũng không làm việc dưới trướng đối phương, cho dù vị này có không vui cũng không làm gì được nàng, nhưng Lưu Trạch Minh thì khác, còn đang làm dưới trướng người ta.
Chuyện này, Lưu Trạch Minh đúng là chưa nghĩ tới, nghĩ một hồi, "Không sao, nếu như ngươi khiến ta bất lợi thì lo gì chứ."
"Ngươi chẳng từng nói sao, nơi đây không giữ ta, tự có chỗ giữ, Thân Thành bây giờ có nhiều tòa soạn."
"Tòa soạn danh tiếng không tệ cũng có rất nhiều, giờ không được thì ta gửi chỗ khác."
Lực này Lưu Trạch Minh vẫn có, Lưu Văn chỉ viết một cuốn tiểu thuyết, còn huynh ấy đã viết đến cuốn thứ hai rồi, không nói là nổi tiếng nhưng ít nhất cũng có chút danh tiếng, đổi tòa soạn đăng cũng không phải là không thể qua bản thảo.
Lưu Văn nghe Lưu Trạch Minh nghĩ như vậy, cũng thấy đúng, Lưu Trạch Minh hiện tại cũng không còn là mới đến Thân Thành, thấp thỏm liệu bản thảo có được duyệt hay không nữa.
Có một biên tập làm cơ sở, ngày hôm sau tiếp đãi La Lập Nông, Lưu Văn trong lòng hiểu nhiều điều.
Về việc Lưu Văn không muốn hợp tác với tòa soạn kia nữa, hắn chẳng chút ngạc nhiên, tiểu thuyết của Lưu Văn tuy hơi kén độc giả, người đọc không nhiều, nhưng không phải không có người theo đọc.
Kiên trì theo phong cách này, không nói sẽ nổi như cồn, nhưng ít nhất có thể đứng vững trên thị trường tiểu thuyết này.
Lần này La Lập Nông chuyển sang tòa soạn khác cũng đã suy nghĩ nhiều, nên dẫn ai đi theo, tuy bên kia nói cũng đã liên hệ vài tác giả, nhưng ai mà chẳng muốn có nhiều tác giả giỏi.
Nghĩ tới nghĩ lui, La Lập Nông mới quyết định hỏi vài người, những vị kia đến giờ vẫn chưa trả lời, nói muốn cân nhắc.
Hắn biết nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ sẽ không cùng đi, dù sao tòa báo kia là mới toanh, cho dù chủ biên là chủ biên một tòa soạn lớn, nhưng nói cho cùng vẫn là báo mới, có trụ được không vẫn là một vấn đề, họ đương nhiên không muốn thử.
La Lập Nông hiểu được ý họ, nên hắn nghĩ Lưu Văn có lẽ sẽ cân nhắc một chút, bất quá đi theo hắn thì có vẻ khả năng cao.
Kết quả không ngờ nàng trả lời nhanh vậy, nhất thời cũng tròn mắt, "Ngươi, ngươi nói thật sẽ đi với ta?"
"Lần này ta đi không phải tòa soạn lớn, cũng không phải tòa soạn cỡ vừa, mà là một tòa soạn mới."
"Còn về việc có thành công hay không, dù ta rất coi trọng, nhưng có vài chuyện, không phải cứ ta thấy tốt là được." Hiện tại tòa soạn ở Thân Thành rất nhiều, nhiều nơi đều đã có lượng khách hàng ổn định, tự nhiên mà thêm một tòa soạn mới thì áp lực cạnh tranh càng lớn.
Lưu Văn thấy La Lập Nông cứ không ngừng giải thích về tòa soạn mới này, bật cười, đổi thành người khác, nhất định sẽ nói tòa soạn mới tốt thế nào, kết quả vị này lại đi khuyên người.
Chỉ xét điểm này, nàng đã muốn nói, vị biên tập này thật sự là một người tốt.
Lưu Văn cười, "Tòa soạn mới thì có gì, ta coi như là nhóm tác giả đầu tiên, chỉ cần vượt qua giai đoạn đầu, ta cũng coi như là nguyên lão rồi."
"Tiểu thuyết của ta chỉ cần thành tích không tệ, chắc sẽ không ép giá đâu." Lưu Văn bình tĩnh nhìn La Lập Nông.
Lưu Văn cũng không ngốc, tự cho mình một năm thời gian, nếu một năm mà tòa soạn này vẫn không lên được, thì đổi tòa soạn khác đăng cũng không thiệt hại gì.
"Hơn nữa nghe huynh nói, tên người đầu tư của tòa soạn, cả chủ biên, cùng một số biên tập khác nữa, ta nghĩ họ đều có thể rời khỏi tòa soạn lớn, bắt đầu lại từ đầu, chắc chắn là có rất nhiều mong đợi."
"Chúng ta là tác giả, tòa soạn không tốt thì cùng lắm chúng ta đổi tòa soạn khác, có thể tiếp tục hợp tác, nhưng các huynh thì lại phải đi tìm việc..."
Văn nhân thanh cao, nhưng đừng tưởng họ làm người hào phóng, cũng rất keo kiệt, ở sau lưng cũng hay lẩm bẩm lẩm bẩm.
So với những tác giả như họ, áp lực của biên tập mới là lớn nhất.
La Lập Nông không ngờ Lưu Văn lại nghĩ được nhiều như vậy, "Ừ, có chút áp lực, bất quá bọn ta có lòng tin."
Lưu Văn nói chuyện với La Lập Nông một hồi, liền đưa cho hắn hai bản nháp mở đầu, "Đây là những đoạn mở đầu gần đây ta nghĩ ra..."
La Lập Nông cầm lấy xem ngay, là biên tập của Lưu Văn, có thể nói đã thấy rõ sự tiến bộ của nàng, không nói là tiến bộ vượt bậc nhưng cũng rất rõ ràng.
Kết quả lần này tiến bộ lại càng lớn, "Ba đồng một ngàn chữ."
"Đợi khi thành tích đi lên rồi thì lại thêm."
Chắc là thấy câu này sẽ làm Lưu Văn nghĩ nhiều, vội nói thêm vào, "Lần này ta làm chủ biên, có quyền này."
"Được." Lần này trực tiếp đưa giá là ba đồng, khiến Lưu Văn rất hài lòng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận