Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 203: Đệ đệ là đại lão 7 (length: 8026)

Sau khi kết quả thi giữa kỳ của Lưu Văn được công bố, dù bạn bè cùng lớp không nói chuyện phiếm với nàng nhiều, cũng không còn trắng trợn gọi nàng là đồ ngốc nữa.
Ai cũng nhìn ra tiềm năng của Lưu Văn, nàng thật sự đang từ từ tiến bộ, trước kia thấy nàng giải bài tập, có người còn sẽ giễu cợt, cảm thấy nàng đang làm chuyện vô ích.
Nhưng hiện tại mọi người không còn nói như vậy, nếu như nàng giải bài tập đều là công cốc, vậy sao thành tích của nàng lại tiến bộ nhiều như vậy.
Dần dần cũng có người xem Lưu Văn làm những bài tập đó, sau khi tan học cũng đi nhà sách mua.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ không có cách nào thi đỗ vào một trường cấp ba tốt, thì học trung cấp hoặc trường dạy nghề cũng được, có thể sớm đi làm kiếm tiền, kết quả hiện tại phát hiện ngay cả Lưu Văn thành tích kém như vậy, cũng đang cố gắng học tập, không có lý gì bọn họ lại từ bỏ.
Trong lúc nhất thời các bạn trong lớp vào giờ nghỉ ngơi và giờ tự học đều đang cố gắng giải bài tập, bọn họ nghĩ Lưu Văn cơ bản kém như vậy, thông qua giải bài tập đều có thể tiến bộ, không có lý gì bọn họ lại kém hơn Lưu Văn.
Thầy chủ nhiệm thấy mọi người đều nghiêm túc như vậy, đương nhiên là rất vui, thân là một lão sư, ai không hy vọng có thể dạy ra những học sinh thành tích ưu tú, như vậy cũng có thể tranh thủ danh hiệu, cũng có thể tranh thủ phân vào một lớp tốt hơn.
Học sinh trở nên tích cực hơn, không còn như trước kia, không có nhiều động lực học tập, mà là chỗ nào không hiểu đều sẽ tích cực hỏi han.
Lưu Văn đối với sự thay đổi của mọi người xung quanh đều thấy rõ trong mắt, cảm thấy rất tốt, ít nhất việc học tập nhiều sẽ có ích cho việc nâng cao thành tích.
Còn về Lưu gia, có thể nói toàn bộ bầu không khí đều là các loại áp suất thấp, Lưu Hàm thấy nàng, đều là cúi gằm mặt, biểu tình đó thật không tốt.
Lưu Văn biết Lưu Hàm gần đây tâm tình rất không tốt, rốt cuộc Lưu Cương một mạch mua hơn mười mấy cuốn sách bài tập, liền bắt Lưu Hàm làm, hơn nữa một tuần phải duyệt một lần, điều này khiến Lưu Hàm không thích học tập làm sao có thể chấp nhận.
Bọn trẻ con xung quanh tan học, ngoài chơi ra vẫn là chơi, không có mấy người tan học xong, lại tiếp tục cố gắng học hành.
Lưu Hàm không thể cùng bạn bè xung quanh cùng nhau chơi đùa, cảm giác xa lạ với bọn họ, không biết phải nói chuyện gì với họ.
Chỉ cần vừa nghĩ tới bọn bạn đi chơi, mà nàng ngoài làm bài tập thì vẫn là làm bài tập, tâm tình liền đặc biệt tệ.
Tâm tình không tốt, Lưu Hàm khi làm bài tập, đương nhiên cũng hơi biểu hiện ra một chút, mà khi Lưu Cương xem được, phát hiện hắn bỏ ra nhiều tiền mua sách bài tập, Lưu Hàm vậy mà lại không biết trân trọng, thế nhưng còn sao đáp án, khiến Lưu Cương tức gần chết.
Vợ chồng Lưu Cương tuy học hết cấp hai, nhưng bọn họ đều đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, đã sớm trả hết cho lão sư, cái gọi là giúp Lưu Hàm duyệt bài tập, chính là xem đáp án, về phần trình tự ở giữa, hắn đều không chú ý, chỉ xem một kết quả, kết quả thế mà bị Lưu Hàm phát hiện.
Lưu Hàm không ngờ rằng biện pháp hay mà nàng khổ công nghĩ ra, lại nhanh như vậy bị Lưu Cương phát hiện, sau đó ba tháng tới tiền tiêu vặt của nàng không có.
Mặc dù tiền tiêu vặt cũng không nhiều, nhưng dù sao cũng còn hơn là không có, bình thường thỉnh thoảng mua chút đồ, cũng không cần phải xin ai.
Lưu Hàm càng nghĩ càng tức giận, đem mối nợ này tính lên đầu Lưu Văn, nếu như không phải tại nàng thì sao lại thảm như vậy chứ?
Trên đường tan học về nhà, thấy Lưu Văn đang ở phía sau mình, Lưu Hàm không khống chế được tính tình, đông đông chạy đến sau lưng Lưu Văn, cho nàng một quyền.
"Đều tại ngươi không tốt, đều tại ngươi không biết xấu hổ."
"Ngươi không thể cùng cha mẹ ngươi ở lại tỉnh Cương sao, sao cứ nhất định phải về thành phố Hải."
"Cha mẹ ta nói đúng, ngươi chính là kẻ cướp nhà của ta, hiện tại thành tích của ta không bằng ngươi, ngươi vui vẻ đi, ngươi đắc ý đi."
"Lúc trước ngươi tới thành phố Hải, thành tích kém như vậy, không phải ngươi phải không ngừng giải bài tập sao, ngươi làm gì vậy chứ."
"Cha ta nói đúng, ngươi chính là biết ông bà thích thành tích tốt, nên mới muốn cố gắng thi được điểm tốt, sau đó hung hăng chèn ép ta."
Lưu Hàm gần đây chịu áp lực thật lớn, nàng không hiểu, trước kia thành tích không tốt thì mặc kệ, nhưng chưa bao giờ có áp lực lớn như vậy, mà lần này thành tích không tốt thì bị các loại răn dạy, nói nàng thế này thế kia.
Còn nói nếu như thi cuối kỳ thành tích không tốt, thì sẽ không mua cho nàng quần áo mới để mặc, tiền mừng tuổi cũng không để lại một phần cho nàng.
Còn điều quan trọng nhất là, sau này tiền tiêu vặt cũng không có, đây mới là điều đáng sợ nhất, không có tiền tiêu vặt, muốn mua đồ đều phải xin cha mẹ, bọn họ nhất định sẽ hỏi lung tung này kia, sau đó chưa chắc đã cho nàng tiền.
Lưu Văn căn bản không biết Lưu Hàm đi theo phía sau mình, lúc đầu còn chưa phát hiện, bị Lưu Hàm đánh cho một quyền.
Chờ Lưu Văn phản ứng lại, đương nhiên sẽ không để Lưu Hàm đắc thủ, dù sao thì con bé này nói năng không dễ nghe, nhưng đối với Lưu Văn mà nói, thì có liên quan gì đến nàng chứ.
Phùng Quyên từ xa đã thấy có người đánh con gái mình, tốc độ chạy gấp tới, thấy Lưu Văn phản kích lại, không khỏi thở phào.
Bất quá sau đó, là một sự tức giận, dù có ý kiến, cũng không nên làm như vậy chứ, bằng cái gì lại đánh lén sau lưng, lần này là dùng tay đánh người, nhưng nhỡ lần sau trực tiếp dùng cục gạch đập người thì sao.
Phùng Quyên tỏ ý loại người như vậy không thể bỏ qua, nếu không sau này lại ra tay thì làm thế nào.
Phùng Quyên một tay nhanh chóng giữ chặt Lưu Hàm, "Con bé này sao lại đánh con gái ta, đi, đi tìm thầy giáo con."
Phùng Quyên biết tìm gia trưởng là vô ích, hiện tại quá nhiều phụ huynh đều bênh con, chỉ có tìm giáo viên mới là tốt nhất.
Tìm giáo viên? Lưu Hàm kinh ngạc đến ngây người, chuyện gì xảy ra, chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà lại muốn đi tìm giáo viên, người này có phải bị bệnh ở đầu không.
"Ta đánh chị ta, chẳng lẽ không được sao, đây là chuyện trong nhà." Lưu Hàm nói với chính mình không được sợ, tuyệt đối không thể sợ.
Là em gái của Lưu Văn? Phùng Quyên rất nhanh liền phản ứng lại, đây là con gái của Lưu Cương.
Thật là con của vợ chồng bọn họ, chỉ biết tính toán chi li, "Lưu Văn là con gái của ta, sao ngươi lại đánh nó, có phải nó bắt nạt ngươi không."
"Nếu như nó không bắt nạt ngươi, ngươi đánh nó, vậy xin lỗi, ta muốn nói chuyện với ba mẹ ngươi, cùng với giáo viên của ngươi."
Phùng Quyên nghĩ đến lần Lưu Văn gọi điện thoại, nói Lưu Hàm thường xuyên bắt nạt nàng, xem ra cũng còn nhẹ, như này là bắt nạt người sao?
Thực ra chỉ là tâm trạng không tốt, liền xem Lưu Văn là nơi trút giận, lúc này Phùng Quyên thực sự hối hận.
Lúc trước nghĩ Lưu Văn dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, đến thành phố Hải rồi, mặc dù vợ chồng họ có thể đóng góp tiền cho thành phố Hải, nhưng phần lớn vẫn muốn nhờ vợ chồng Lưu Phúc Quý, cả nhà Lưu Cương chăm sóc Lưu Văn, liền bắt con bé nhịn một chút.
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ thì muốn nhịn, nhưng vợ chồng Lưu Cương lại không muốn nhẫn nhịn, bằng không thì làm sao một đứa con gái bé nhỏ, mà ở ngoài đường cái lại có thể ra tay đánh người chứ.
Đối với việc Phùng Quyên đưa ra, muốn nói với vợ chồng Lưu Cương về chuyện nàng đánh người, Lưu Hàm căn bản không lo lắng, bởi vì nàng biết, vợ chồng Lưu Cương là đứng về phía nàng.
Nhưng nếu để giáo viên biết, nhất định sẽ rất tức giận, từ sau khi nàng thi giữa kỳ rớt hạng, Lưu Hàm có thể rõ ràng cảm giác được giáo viên không vui với mình.
Nhưng là muốn xin tha, nàng cũng không nói nên lời, Lưu Hàm căn bản không cảm thấy đây là lỗi của nàng.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận