Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 333: Đại ca là văn đàn đại lão 37 (length: 8300)

Lưu Văn bọn họ ở trên xe chờ xe lửa khởi hành, mà Lưu Hoành Tuấn nghỉ ngơi hồi lâu, mới tỉnh lại.
Tỉnh lại việc đầu tiên, chính là rửa mặt, sau đó ăn một bữa cơm.
Lúc ăn cơm, hỏi quản gia, "Thằng bất hiếu kia đã tìm được chưa?"
Quản gia nghe thuộc hạ nói không có bắt được hắn ở cổng đơn vị đại thiếu gia, hơn nữa hôm nay cũng không có tin tức đi làm, thì kinh hãi.
Không ở nơi muốn đến, cũng không đi làm, thế nào cũng thấy có vấn đề.
Nếu là bình thường, thì coi như, nhưng hiện tại không phải tình huống đặc thù, mà là đại thiếu gia đang nợ không ít tiền cờ bạc.
Tuy rằng đã nói với đối phương, hoãn một tháng trả nợ, nhưng không chịu nổi lỡ đối phương không giữ lời thì sao.
Quản gia đã cho thêm người ra ngoài, nhưng vẫn không tìm được người, giờ nghe Lưu Hoành Tuấn hỏi đến, quản gia biết làm sao đây, chỉ có thể nói chưa tìm được.
Lưu Hoành Tuấn nghe xong, "Cái gì, thế mà không tìm được người, các ngươi đang làm cái gì?"
"Thật là, ta có phải đang nuôi một lũ ăn không ngồi rồi, tìm người cũng không tìm được."
"Còn thằng người hầu bên cạnh thằng nhãi đó." Lưu Hoành Tuấn rất nhanh liền nghĩ đến có thể tìm người hỏi.
Chuyện Lưu Hoành Tuấn nghĩ được, quản gia sao lại không nghĩ đến, đương nhiên là đã hỏi, "Hỏi Lưu Lăng rồi."
"Hắn nói, hắn nói mấy hôm trước, cấp trên của đại thiếu gia dẫn bọn họ đi phòng ca múa, đại thiếu gia quen một cô vũ nữ Oanh Ca, đại thiếu gia ngày ngày qua đó ủng hộ."
"Mấy ngày trước, đại thiếu gia đã thuê phòng cho nàng, hôm qua đại thiếu gia đến nhà nàng, sau khi ăn tối xong, đại thiếu gia muốn cùng cô vũ nữ kia ra ngoài chơi, Lưu Lăng muốn đi theo, nhưng đại thiếu gia nói không cần."
"Hắn ở đó canh một đêm, cũng không thấy đại thiếu gia về, cũng sốt ruột, đi đơn vị của đại thiếu gia trông coi, người cũng không tìm được."
Quản gia cho rằng đại thiếu gia gây ra chuyện lớn như vậy, ít nhất cũng sẽ thành thật một hai, kết quả không ngờ chẳng những không hề suy nghĩ lại, thế mà, lại còn bao dưỡng một cô vũ nữ.
Giờ thì có khả năng là vì cô vũ nữ này mà mất tích, thật không biết phải nói sao, quản gia biết Lưu Lăng thằng nhãi đó không có quả ngon để ăn.
Cái gì? Thế mà đi bao cô vũ nữ, Lưu Hoành Tuấn tối sầm mặt, "Thằng nhãi này có phải coi lời ta nói, là gió thoảng bên tai, ta nói nó, bảo nó nên đi lại nhiều với vợ nó."
"Thiếu nhiều tiền như vậy, nhà ta không có nhiều tiền vậy để trả nợ cho nó, nhiều giao tiếp với vợ, còn có thể nhờ nhà gái đào tiền giúp trả nợ.
Kết quả không hòa hoãn quan hệ với vợ nó, lại đi bưng bô cho cô vũ nữ, "Nó nghĩ thế nào vậy, đúng là thằng bất hiếu."
"Nó có phải thấy ta muốn xen vào việc của nó là con trưởng." Lưu Hoành Tuấn vốn đã rất không hài lòng về việc phải giúp con trưởng trả nợ cờ bạc, giờ thì hoàn toàn không muốn quản nữa.
"Nếu thằng bất hiếu kia, hôm nay trở về, ngươi bảo nó đến gặp ta." Dù sao cũng là con trưởng mà mình có nhiều kỳ vọng, Lưu Hoành Tuấn làm không được nói bỏ là bỏ, nghĩ vẫn muốn cho chút cơ hội.
"Nếu nó hôm nay không đến gặp ta, ngươi bảo nó đừng có gặp ta."
"Bảo nó cút khỏi Lưu gia, nợ nần của nó, ta mặc kệ, bảo nó tự đi mà chịu trách nhiệm."
"Nó không phải thấy đàn bà bên ngoài tốt, không muốn cố gắng, vậy thì để nó xem, đàn bà bên ngoài rốt cuộc như thế nào."
Lưu Hoành Tuấn là lão làng, đối với đám đàn bà bên ngoài, chỉ cần nhìn thấu một chút là hiểu, cái gì thích ngươi là người, thật ra đều là thích tiền của ngươi, một khi ngươi không có tiền, xem đám đàn bà đó là phản ứng gì, tuyệt đối không để ý đến ngươi.
Lưu Hoành Tuấn cảm thấy đối đãi với thằng con trưởng này, không thể lại vì nó giải quyết hết mọi phiền phức, nếu không thì mãi không trưởng thành được.
Nghĩ đến Lưu Trạch Minh, những ngày này những gì nó làm, có thể nói là hoàn toàn khiến hắn tức gần chết, nhưng không thể không thừa nhận, sau khi Lưu Hoành Dục phu thê qua đời, thằng nhãi này thật sự đã gánh vác tam phòng Lưu gia.
Nếu đổi lại là hắn, thật không dám nghĩ thằng bất hiếu kia sẽ hành sự ra sao, không chừng đều không gánh nổi gia sản.
Không đúng, không cần đợi đến sau này, ngay bây giờ nó cũng không gánh nổi, lập tức tiền vốn của hắn đều muốn cho thằng bất hiếu làm bại hết, Ôi, Lưu Hoành Tuấn càng nghĩ càng tức, hắn thật sự không hiểu, rõ ràng năng lực của hắn so với Lưu Hoành Dục tốt hơn, sao con trai sinh ra lại kém hơn nhiều như vậy.
Nghĩ đến Lưu Trạch Minh, Lưu Hoành Tuấn lại nghĩ đến một chuyện, "Đúng rồi, Lưu Trạch Minh thằng nhãi đó đang làm gì?"
Đã khiến đám chưởng quỹ kia nôn ra một bãi máu, Lưu Trạch Minh có tiền trong tay, vừa vặn có thể cho bọn họ lấy tiền ra a.
Dù là tiền của tam phòng bọn họ, dù Lưu gia đã chia gia, nhưng đối ngoại vẫn là nhất thể, giờ bên này gặp vấn đề, là người Lưu gia, chẳng phải nên cùng nhau giải quyết khó khăn sao?
Nghĩ đến đây, Lưu Hoành Tuấn thở phào, hừ, từ đám chưởng quỹ kia lấy được một món tiền lớn thì đã sao, chẳng phải xoay một cái là tiền sẽ vào tay hắn sao.
Lưu Hoành Tuấn vốn rất tức giận, nhưng giờ thì không giận nữa, sắp phát tài đến nơi rồi, ai mà không vui cho được.
Quản gia tuy đang bận, nhưng cũng biết phải chú ý đến phòng của Lưu Trạch Minh, haiz, nghĩ sắp phải nói tin tức với Lưu Hoành Tuấn, trong lòng liền bồn chồn.
Nhưng không nói thì không được, quản gia cũng chỉ đành nhắm mắt nói, "Cái đó, lão gia, ta nói một việc, xin ngài đừng nổi giận."
Lưu Hoành Tuấn thấy quản gia nói vậy, lập tức nghĩ có chuyện không hay, "Thằng nhãi kia lại gây ra chuyện gì."
"Hôm nay Ngụy Cẩm thiếu gia nhà Ngụy đến bái phỏng Lưu Trạch Minh thiếu gia, nói muốn đi Thân Thành về phương nam, sau khi thăm thân thích xong, liền muốn đi Mỹ quốc."
"Vì nghĩ đến Lưu Trạch Minh thiếu gia bọn họ cũng muốn xuống nam đến Thân Thành học, nên đã bao thêm một toa xe, cho nên họ sớm đã tạm biệt với lão gia, cáo từ phu nhân rồi, đã đi đến ga."
Cái gì? Lưu Hoành Tuấn kinh ngạc đến ngây người, đôi đũa rơi cả lên bàn, "Ngươi nói bọn họ, bọn họ hôm nay đã đi rồi?"
"Chuyện lớn như vậy, sao không có, sao không báo cho ta."
Lưu Hoành Tuấn tức giận, Lưu Trạch Minh vừa đi như vậy, muốn chúng về lại thì khó rồi, hơn nữa cho dù chúng về, tiền còn hay không, đều là một vấn đề.
Điều quan trọng nhất là, cho dù tiền còn, nhưng đám đòi nợ có chờ sao?
Lưu Hoành Tuấn thật sự tối tăm mặt mày, "Ngươi, ngươi sao không báo cho ta."
Quản gia thấy Lưu Hoành Tuấn đang giận, mắt trừng rất lớn, biết lần này một loạt tin tức tồi tệ, khiến lão gia không chịu nổi.
"Ta định báo, nhưng phu nhân không cho ta báo, vì không cho ta báo cho ngài, còn bảo ta ra ngoài làm việc."
"Lão gia, ngài không biết đâu, ta cố gắng chạy về lo chuyện cho tốt, bọn họ có lẽ đã đi rồi."
"Ta..." Quản gia không khỏi may mắn, phu nhân có tính toán riêng của mình, đem hắn đuổi ra ngoài, nên cái nồi này dù có muốn đổ cho hắn, cũng không có cách nào khiến hắn chịu.
Dù Lưu Hoành Tuấn có trách cứ đôi chút, nhưng ít nhất sẽ không phải chịu hết trách nhiệm.
Lưu Hoành Tuấn không ngờ bà vợ mình lại làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy, thật là tức giận, hận không thể chém bà ta.
"Thật là gia môn bất hạnh."
"Sao lại có một bà già ngốc nghếch như vậy." Lưu Hoành Tuấn vừa nghĩ đến lại để Lưu Trạch Minh đi như vậy, thật tức giận.
Lưu Hoành Tuấn cảm thấy không thể không quản bà già này, nếu không thì thật không biết ai làm chủ trong nhà.
Thằng con bất hiếu trở nên như vậy, cũng là vì bà già ngốc nghếch này nuông chiều mà ra.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận