Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 634: Gả cho phượng hoàng nam nữ hài 90 (length: 8246)

Trương Kiến Quốc cúp điện thoại xong, thấy Trương Hồng vẫn còn phàn nàn, cũng bực mình không ít.
Nghĩ đến mình cũng là người đang mang nợ mấy căn nhà, chỉ có thể ở nhà chịu đựng, còn phải nghe Trương Hồng ca thán, còn Lưu Đống thì có thể đi Nhật Bản chơi.
Chuyện này khiến Trương Kiến Quốc thật không thể nhịn được, "Trương Hồng, ta nói ngươi muốn ly hôn với Mẫn Vân Hạo thì đến nhà ta làm gì."
"Có phải chúng ta khiến các ngươi ly hôn đâu?"
"Tính khí như ngươi đấy, thật đấy, nếu ta là Mẫn Vân Hạo, ta đã sớm ly hôn với ngươi rồi."
Trương Hồng không ngờ mình chỉ là xả ra một chút, vậy mà Trương Kiến Quốc lại nổi giận như vậy, "Anh à, em muốn ly hôn."
"Anh vậy mà không hề an ủi em, lại còn nói những lời như vậy."
Vợ chồng Trương Kiến Quốc lặng lẽ nhìn Trương Hồng nổi nóng, "Vậy an ủi em như thế nào?"
"Em cũng đã là người trưởng thành rồi, nếu như trước đây em bớt phách lối, mẹ Mẫn Vân Hạo có đối xử với em như vậy không?"
"Tôi thấy Mẫn Vân Hạo nói cũng đúng." Chung Tư Kỳ lạnh lùng nói, "Trước khi kết hôn với em, người ta cũng là một thanh niên tuổi trẻ tài cao."
"Kết quả cưới em về thì tiền đồ tan tành."
"Không thể không nói, Mẫn Vân Hạo phân tích rất đúng, em đúng là có số khắc người không bình thường." Chung Tư Kỳ chẳng thèm để ý Trương Hồng tức giận thế nào.
"Tôi cho em biết, em đừng hòng động tay động chân với tôi, tôi không phải là Diêu Đan." Chung Tư Kỳ uống cạn cốc nước.
"Cũng muộn rồi, tôi muốn đi nghỉ." Liếc nhìn Trương Hồng, "Em gái cô cũng nên về đi."
"Nhà tôi không chứa chấp được cô, tôi cũng không muốn sống chung dưới một mái nhà với một người cả ngày không hợp tính."
"Ngươi... " Trương Kiến Quốc thật ra cũng không muốn chứa chấp Trương Hồng, nhưng cũng không biết làm thế nào, không thể đuổi Trương Hồng ra khỏi nhà được.
"Chẳng phải nó có nhà nhỏ đấy sao, trực tiếp dọn đến cái nhà nhỏ kia mà ở." Chung Tư Kỳ hình như nhớ ra chuyện Trương Hồng từng nói.
"Không được." Trương Hồng lớn tiếng kêu lên, "Căn nhà nhỏ kia đã cho thuê rồi."
"Vậy em không thể ở nhà tôi được." Chung Tư Kỳ cũng nổi cáu.
Trương Hồng thực ra định đợi Lưu Đống đến rồi mới nhắc tới, giờ biết Lưu Đống không về, cũng chỉ đành bất đắc dĩ mở miệng.
"Em là nghĩ như này, Tiểu Tông thật ra đã nộp hồ sơ vào công ty của Lưu Đống rồi, nhưng mà vẫn chưa có phản hồi."
"Tiểu Tông nói công ty đó tình hình rất tốt, mà ông chủ cũng rất tốt, lại học được nhiều thứ, cho nên nó nghĩ, nó nghĩ..." Trương Hồng bất đắc dĩ cười khổ.
Đã biết Trương Hồng làm ầm ĩ nửa ngày, nhất định là có chuyện, "Có phải biết công ty đó thu nhập cao nên mấy người mới động lòng không?"
"Em nghĩ người ta không thông báo phỏng vấn Tiểu Tông, chẳng phải là vì không hài lòng về Tiểu Tông à."
"Lưu Đống cũng chỉ là người làm thuê, cho dù hiện tại là một lãnh đạo nhỏ thì cũng làm được gì?"
Trương Kiến Quốc thật không hiểu Trương Hồng làm sao có thể cảm thấy Lưu Đống có thể giúp Mẫn Hách Tông xin được việc làm.
Trương Hồng đương nhiên biết Lưu Đống là một lãnh đạo nhỏ, "Lưu Văn chẳng phải cũng đang làm việc ở chỗ đó à, nếu không phải Lưu Đống nói thì làm sao nó vào thực tập được?"
"Em chưa từng nghe thấy có sinh viên đi thực tập mà mỗi tháng có thể được trả nhiều tiền lương như vậy."
"Nếu không phải nhờ quan hệ của Lưu Đống, thì làm sao có được nhiều tiền lương như vậy." Trương Hồng rất không vui vẻ nói.
"Một sinh viên đại học có thể có nhiều tiền lương như vậy, Tiểu Tông tốt nghiệp trường danh tiếng, tại sao không thể vào công ty đó làm việc."
"Chẳng lẽ em thấy việc Tiểu Tông không nhận được thông báo phỏng vấn từ công ty đó là do Lưu Đống gây ra?" Trương Kiến Quốc đúng là anh trai của Trương Hồng, nhanh chóng đoán ra được ý đồ của cô.
Thật đấy, Trương Hồng thực ra là nghĩ như vậy, bất quá giờ đang cần nhờ Lưu Đống, đương nhiên cô sẽ không nói ra lời này.
Hơn nữa có lẽ Trương Kiến Quốc sẽ không nói, nhưng cái cô Chung Tư Kỳ này thì chưa chắc.
Vợ chồng Trương Kiến Quốc nhìn vẻ mặt của cô, liền biết cô đang nghĩ gì.
"Em thấy con trai mình giỏi, nhưng mà trong công ty người ta thì Tiểu Tông chưa chắc đã hơn người khác."
"Em đừng có nói Tiểu Tông giỏi như nào nữa, em nên lên mạng mà xem yêu cầu tuyển dụng của công ty đó xem sao."
"Hơn nữa với mối quan hệ của các người, em thấy Lưu Đống sẽ đồng ý giúp sao?"
Trương Kiến Quốc nhớ đến những đánh giá của Lưu Đống về người nhà họ Trương, "Em chẳng lẽ quên những gì Lưu Đống từng nói à, nó bảo một mặt người nhà họ Trương xem thường bố con nó, một mặt lại đủ kiểu muốn chiếm tiện nghi."
"Em thử nghĩ lại xem em đã từng nói gì về Lưu Văn đi."
"Em không quên rồi chứ?" Trương Kiến Quốc cười lạnh nói, "Tôi có thể nói cho em biết, không kể Lưu Đống hay Lưu Văn, bọn họ đều hẹp hòi cả."
Nghĩ đến lần trước hai bên gặp nhau ở chỗ bán chung cư, kết quả Lưu Văn cả quá trình đều không gọi một tiếng cậu cậu mợ, cứ như vậy im lặng ngồi bên cạnh, xem họ như là người xa lạ.
Thái độ này không phải đã nói rõ tất cả rồi sao, "Lần trước chúng ta gặp họ, họ còn chẳng thèm chào hỏi, y như lời cô ta nói trước đây, giống như là một người xa lạ."
"Cái gì?" Trương Hồng thật ra đang cố khóc lóc ầm ĩ lên, là vì muốn Trương Kiến Quốc mềm lòng, đồng ý giúp cô đi cầu xin.
Kết quả không ngờ Trương Kiến Quốc nói Lưu Văn còn trực tiếp lờ bọn họ, "Anh thật sự đã gặp bọn họ sao?"
Sao lại gặp Lưu Văn được, mà trước giờ lại không nghe Trương Kiến Quốc nhắc tới.
Trước đây không nhắc tới, rồi giờ mới nói ra, chẳng phải là không muốn giúp sao, Trương Hồng càng nghĩ càng thấy đúng là vậy.
"Đúng vậy, năm trước chúng ta đi mua đồ Tết, gặp bọn họ ở siêu thị."
"Lúc đó anh chủ động chào Lưu Đống, Lưu Đống còn đỡ, trò chuyện với chúng ta đôi câu, anh cũng hỏi han tình hình gần đây của bọn họ, biết bọn họ sống rất tốt."
"Còn Lưu Văn thì cả quá trình chỉ đứng bên cạnh, không thèm gọi ai." Trương Kiến Quốc về nhà rồi đã thống nhất cách nói với Chung Tư Kỳ, đó là ở siêu thị mua đồ Tết thì gặp bọn họ.
"Mà nói đi nói lại, mấy chuyện cầu xin người ta này, tại sao lại phải là tôi đứng ra."
"Lần trước tôi vừa nói Lưu Văn không tôn trọng người lớn, kết quả cô ta lập tức lật mặt, cho chúng ta vào danh sách đen, em thấy tôi đi nói chuyện với họ, xin giúp Tiểu Tông giải quyết chuyện việc làm?"
Trương Kiến Quốc không khỏi cười khổ, "Tôi thật sự hết cách rồi."
"Nếu em muốn đi cầu xin người ta thì tự mình ra mặt đi."
"Em cũng không phải không biết Lưu Đống bọn họ ở đâu, em có thể tự mình đi mà."
"Được rồi, em về đi."
"Việc em với Mẫn Vân Hạo ly hôn là thật hay diễn kịch thì tôi cũng không muốn quan tâm nữa."
Trương Kiến Quốc thấy lòng thật mệt mỏi, hiện tại anh cảm thấy cái gọi là ly hôn của Mẫn Vân Hạo và Trương Hồng, thật ra chỉ là một màn kịch, chẳng qua là để anh đi tìm Lưu Đống.
Khúm núm cầu xin Lưu Đống, để anh ta giúp đưa Mẫn Hách Tông vào công ty làm việc, đừng nói tính tình của Lưu Đống khó ưa, mà chỉ với thái độ làm việc của Mẫn Hách Tông thì anh cũng không thể nào đẩy Lưu Đống vào tròng được.
Nếu không phải tại anh thì sao anh có thể mua được căn nhà nhỏ với giá ưu đãi đó.
Tuy rằng việc mua nhà chưa được mấy ngày, nhưng giá nhà đã tăng lên rồi, điều quan trọng là do khan hiếm, nên bây giờ chiết khấu cũng không còn nhiều như trước nữa.
Chiết khấu không còn lớn thì chẳng phải là bọn họ đã kiếm được rồi sao.
Trương Kiến Quốc hiện tại là đứng về phía Lưu Đống, anh không thể làm hại Lưu Đống được.
Đúng rồi, muộn chút còn phải thông báo cho Lưu Đống mới được, tuy rằng không biết Trương Hồng có đi tìm Lưu Đống không, nhưng vẫn phải để anh ta chuẩn bị.
Hiện tại Trương Hồng đã không thể dùng lý trí để hình dung, cô ta bây giờ, cứ như một người điên vậy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận