Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 171: Cữu cữu là đại lão 75 (length: 7641)

Không có thu nhập không thể mua đồ mình thích a, đúng nha, Lưu Văn vỗ tay lớn một cái.
"Ta làm sao quên mất chuyện này, ta không thể cứ mãi dựa vào cậu ngươi sống được."
Mặc dù có lẽ Hoắc Quang sẽ nguyện ý nuôi nàng, nhưng mà chờ hắn kết hôn, tương lai mợ sẽ vui vẻ vẫn luôn nuôi một đứa con nít không chịu làm việc sao.
Hoắc Quang không ngờ hắn chỉ định dẫn dắt một chút thôi, vậy mà lại làm Lưu Văn nghĩ đến chuyện này, "Không phải, ta không có ý đó, ngươi không muốn làm việc thì không cần làm."
Cũng đâu phải nuôi không nổi Lưu Văn, chỉ cần con bé thích, hắn tuyệt đối có thể nuôi nấng đứa trẻ này thật tốt.
"Không phải." Thấy dáng vẻ khẩn trương của Hoắc Quang, nàng cười nói, "Ý ta là, ngươi thích là được."
Không biết nên nói thế nào, những lời này, chắc là sẽ không làm con bé này nghĩ nhiều chứ.
"Không phải, cậu ơi, cậu nói đúng, con không thể không đi làm."
"Cậu ơi, cậu là nguyện ý nuôi con, nhưng mà con không thể cứ mãi dựa vào cậu nuôi được."
"Con nghĩ kỹ rồi, thái sư phụ không phải nói trình độ viết văn của con không tệ sao, con nghĩ rồi, con nên đi gửi bản thảo."
"Đúng, con có thể gửi bản thảo, con có thể dùng tiền nhuận bút để sinh sống." Mặc dù bây giờ không biết tiêu chuẩn tiền nhuận bút là bao nhiêu, nhưng mà nếu nàng cố gắng một chút thì chắc có thể từ từ tích lũy được.
Đúng ha, trước đây nàng không phải muốn mua nhà Cung gia đó sao, chẳng phải là không có tiền thôi sao, nếu như nàng có thể kiếm tiền nhuận bút thì chẳng phải là không thành vấn đề sao?
Mặc dù lúc đầu tiền nhuận bút không nhiều, nhưng mà có thể từ từ góp nhặt lên mà.
"Đúng, con có thể viết bản thảo kiếm tiền."
"Con nhất định có thể." Lưu Văn không ngừng tự cổ vũ động viên.
Hoắc Quang không ngờ Lưu Văn lại kích động đến thế, còn nói muốn viết bản thảo kiếm tiền, đặc biệt là nhìn vẻ mặt của nàng, cứ như là rất muốn lập tức kiếm tiền vậy.
"Ngươi định bây giờ viết bản thảo sao?" Hoắc Quang hỏi điều mình nghi ngờ.
Lưu Văn ừ một tiếng, "Đúng, con nghĩ kỹ rồi, kiếm tiền không phải là xem tuổi tác, lẽ nào cũng bởi vì con tuổi còn nhỏ, cho nên không cân nhắc đến việc kiếm tiền sao?"
"Người ta phải học cả đời, cũng phải nỗ lực kiếm tiền cả đời."
"Sinh mệnh không ngừng, kiếm tiền không ngừng, học tập không ngừng."
Ách, chủ đề tốt đẹp sao lại biến thành như thế này, Hoắc Quang cũng không biết nên nói sao nữa, hít sâu một hơi.
"Tiểu Văn, sau khi ngươi kiếm được tiền, ngươi có ý định gì." Đột nhiên trở nên rất muốn kiếm tiền như vậy, nhất định là đã trải qua chuyện gì đó.
Mà chuyện này chắc chỉ có mỗi cô nhóc này mới biết, nếu không nếu như người nhà họ Dương biết, sao có thể không nói với hắn chứ.
Ý định sau khi kiếm được tiền "Có ý định gì chứ, chẳng phải là sau khi kiếm được tiền thì có thể mua đồ mình muốn mua sao." Hoắc Quang nói làm Lưu Văn không hiểu.
Thôi được rồi, đổi chủ đề, "Vậy ngươi tính mua cái gì?"
"Con muốn mua nhà, mua căn nhà sát vách của nhà họ Cung."
"Con thấy bọn họ chẳng phải vì chăm sóc người già, vì tiền, vì nhà cửa mà cãi nhau các kiểu sao, con thấy chừng bọn họ có lẽ sẽ bán nhà."
"Nếu như bọn họ muốn bán nhà thì con hi vọng chúng ta có thể mua lại." Chuyện này cũng có gì không thể nói đâu, Lưu Văn dứt khoát.
Hoắc Quang đã nghĩ qua rất nhiều loại khả năng, nhưng không ngờ Lưu Văn lại tính đến chuyện mua nhà.
"Ngươi, ngươi vì sao muốn mua nhà?" Chẳng lẽ có người trước mặt Lưu Văn đã nói gì sao, nếu không thì cô nhóc này chắc chắn sẽ không nghĩ đến những chuyện này.
"Nhà họ Cung đáng ghét quá, nếu có thể thì con hy vọng bọn họ biến đi." Cũng không thể nói có nhà thì mình mới yên tâm được, nếu nói như thế, Hoắc Quang sẽ không vui.
Là vì nguyên nhân này sao, Hoắc Quang im lặng, "Cho dù nhà họ Cung có náo loạn thế nào thì chắc họ cũng sẽ không bán nhà đâu."
Hoắc Quang biết chỗ dựa của nhà họ Cung đã ngã rồi, những ngày này căn cứ theo tư liệu thu thập được, cùng với sự hiểu biết về ông bà già nhà họ Cung, thì cảm thấy khả năng bán nhà là không lớn.
A, không thể nào, "Bọn họ, bọn họ náo loạn đến mức đó rồi, lúc trước, bọn họ, bọn họ còn động cả dao." Lưu Văn thì đi học, không có thấy, nhưng mà những ông bà già như bà Dương ở nhà đều thấy cả.
Lúc trước náo loạn đến mức đó, còn có người báo cảnh sát nữa, "Nếu không có cảnh sát chạy đến thì lo bọn họ sẽ có án mạng luôn đó."
Nếu như náo loạn đến bước đó rồi mà vẫn muốn ở chung một nhà, thì đúng là người nhà họ Cung thần kinh thép hết rồi.
"Ngươi nghĩ xem, chỗ của chúng ta là ở đâu." Hoắc Quang thừa nhận, trong tình huống bình thường, anh em mà đã động dao, thì mối quan hệ đó không thể nào hàn gắn được.
"Ngươi nên biết nhà họ Cung tham lợi đến cỡ nào, bọn họ náo loạn đến đâu, chỉ cần liên quan đến lợi ích thì quan hệ của họ lập tức sẽ hòa hoãn ngay."
"Trước khi ngươi đến, vì chuyện nhà cửa, họ cũng từng đùa giỡn rồi, cũng là động dao."
Cụ thể là vì con trai thứ mấy nhà họ Cung kết hôn, Hoắc Quang đã quên rồi, cho nên đây có thể xem như là truyền thống của nhà họ Cung.
A a a, không thể nào, Lưu Văn không ngờ ở nhà họ Cung, vì chuyện nhà, vì tiền, vì miếng ăn, mà có thể động dao.
Trời ơi, Lưu Văn nuốt nước miếng mấy cái, "Náo loạn đến thế mà bọn họ vẫn có thể vui vẻ hòa thuận, thật là bội phục."
Cũng đâu phải do bọn họ tâm lớn, nếu mà thật tâm lớn thì đã không náo loạn đến mức này rồi.
Chỉ có thể nói nhà họ Cung trên dưới đều là diễn viên, đóng kịch với họ mà nói thì không có chút áp lực nào.
Nói là như thế, nhưng mà Lưu Văn vẫn không muốn từ bỏ, dù sao căn nhà tốt như thế, lại còn ở cạnh nhà mình nữa chứ, như vậy cũng có thể trông nom nhau được.
Chỉ cần nàng kiếm đủ tiền thì có thể mua lại căn tứ hợp viện đó, sau đó theo ý của nàng mà thay đổi tứ hợp viện.
Kết quả không ngờ mục tiêu đầu tiên lại tàn lụi như thế này.
Lưu Văn thật sự có chút buồn bã, "Thôi, bọn họ không muốn bán thì không mua."
"Vốn định là nếu được thì nhà mình có thể mở rộng thêm."
"Như vậy sau này cậu cưới vợ, có phòng tân hôn, mà nếu sau này con lấy chồng thì cũng không cần nhìn sắc mặt của bố mẹ chồng."
"Con có thể nói với họ là con có nhà, sau này không cần bố mẹ chồng đến đây chỉ trỏ nữa."
Lưu Văn rất là ủ rũ, tìm nửa ngày mới tìm được căn nhà nhỏ tốt như thế, kết quả không ngờ lại thành ra như vậy.
Nhưng cũng chẳng có cách nào, dù nàng có không vui, nhà họ Cung bên kia cũng không muốn bán, thì nàng cũng chỉ có thể xem như là người không có chuyện gì thôi.
"Mặc kệ, con mặc kệ, con vẫn là phải cố gắng kiếm tiền thôi."
"Như vậy sau này gặp được căn nhà mình thích, sẽ không phải vì tiền mà bỏ lỡ nữa."
Đúng vậy, không thể buồn bã được, dù thế nào thì vẫn phải cố gắng kiếm tiền.
Hoắc Quang lúc đầu còn thật sự cho là Lưu Văn chỉ đang đùa, không có để tâm, nhưng mà nhìn dáng vẻ của nàng thì thấy hình như thật.
Hắn ngồi thẳng dậy, "Tiểu Văn, ngươi thật sự tính mua nhà sao?"
Ách, nàng đã nói thế rồi, sao Hoắc Quang còn hỏi thế nữa, chẳng lẽ là hắn cảm thấy những lời trước đó của nàng chỉ là trò hề thôi sao?
Điều này làm Lưu Văn rất là không vui, "Đương nhiên là con muốn mua nhà rồi."
"Tuy con là một đứa trẻ, nhưng mà trẻ con cũng có tính khí chứ." Lưu Văn hậm hực quay lưng về phía người bệnh Hoắc Quang, thật sự là ngoài cách này ra thì cũng không biết phải diễn tả sự bất mãn của mình như thế nào nữa.
Hoắc Quang thấy dáng vẻ trẻ con của Lưu Văn, thì biết lần này là thật sự tức giận rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận