Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 67: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 67 (length: 8497)

Lưu Lượng kinh ngạc đến ngây người, "Các ngươi thế nhưng, thế nhưng cả tháng đều không làm gì khác."
"Cả ngày chỉ ở nhà ôn tập bài vở, các loại làm đề."
Lưu Lượng thật không biết nên nói thế nào, không khỏi thút thít, "Mẹ, ngươi nói ta, nếu như ta cả ngày có thể ở nhà ôn tập bài vở, lần này nhất định ta có thể thi lên đại học."
Lưu Lượng hung tợn nhìn về phía Lưu Quý phu thê cùng Lưu Thành phu thê, "Đều tại các ngươi, nếu không phải các ngươi cứ lải nhải, các loại hẹp hòi, ta sao lại không thi tốt."
"Có khi ta cũng có thể vào đại học." Lưu Lượng biết mình thông minh hơn Lưu Hà, không có lý gì kẻ ngốc đó có thể thi đỗ đại học mà hắn lại không thể.
"Ngươi xem Lưu Văn mỗi ngày đều trừ làm đề thì vẫn là làm đề, không như vậy thì làm sao mà thi lên đại học được."
"Ta lại là học sinh tốt nghiệp trung học, ta lại là người học giỏi nhất nhà, ta không thể nào kém hơn Lưu Văn."
"Ta quyết rồi, ta muốn xin nghỉ đến tháng sáu, ta không tin ta không có cách nào thi đỗ đại học." Lưu Lượng biết dù sao hắn và Lưu Thành đã triệt để trở mặt.
Nếu đã vậy, vậy dứt khoát luôn, hắn không muốn đi làm, cứ cả ngày ở nhà ôn tập bài vở.
Vì thi lên đại học, bất kể thế nào cũng phải thử một lần, Lưu Lượng không tin mình không thi đỗ đại học.
Cái gì? Lưu Quý phu thê kinh ngạc đến ngây người, Lưu Thành phu thê sắc mặt thì một bộ khó coi.
"Nghe đấy chứ, hắn đã lớn như vậy rồi, mà vẫn không chịu đi làm, thế mà tính ở nhà."
"Thành, nó không đi làm, tiền lương thì bao nhiêu, tóm lại ta cũng không nộp tiền sinh hoạt." Lưu Thành chẳng thèm quan tâm Lưu Quý phu thê cứ hở một tí là lại nói, huynh đệ có tiền đồ sẽ giúp đỡ được.
Với cái bộ dạng của Lưu Lượng hễ thấy có lợi thì tranh giành như vậy, cho dù nó có tiền đồ, nó sẽ giúp đỡ hắn sao?
Nghĩ thì biết là không thể rồi, nếu vậy thì chi bằng đừng mong nó có tiền đồ làm gì.
Địch Mẫn nhìn sang Lưu Quý, nàng thật không biết phải làm sao.
Lưu Quý thật không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ lại nói Lưu Hà làm phép không đúng sao?
Nhưng nàng cũng chỉ vô tình nói, là do Lưu Lượng yêu sách quá đáng.
"Ngươi phải biết, ngươi muốn xin nghỉ dài như vậy, để chuẩn bị thi đại học, ta có thể nói thẳng với ngươi, không có chuyện xin nghỉ đâu."
"Ngươi ở nhà mà đòi đi làm, lại còn muốn nhận nửa lương, nhà máy đã nói rồi, loại người này không nên giữ ở nhà máy."
Năm ngoái tin khôi phục thi đại học truyền tới, đã có người xin nghỉ một tháng ở nhà ôn tập bài vở, cũng đã khiến người khác rất hài lòng rồi.
Cấp trên đã ban bố thông tin, nói nếu còn có người xin nghỉ dài hạn để chuẩn bị thi đại học, trực tiếp cho nghỉ việc.
Ngươi không chủ động nghỉ việc cũng không sao, trực tiếp lấy danh nghĩa bỏ bê công việc mà cho nghỉ, chuyện này sẽ ghi vào hồ sơ, đến lúc đó dù có nhập học hay là đi xin làm lại nhà máy khác thì cũng khó khăn.
"Ta thi đậu đại học, thì kiểu gì chẳng phải nghỉ việc ở nhà máy." Lưu Lượng rất tự tin, nhất định sẽ thi đỗ đại học.
Lưu Quý nhìn cái mặt ta tự tin, nhất định sẽ thi đỗ đại học của Lưu Lượng, rất muốn nói, đâu phải ngươi muốn thế nào thì thế đó, thi đại học mà dễ thế thì có mà ai chẳng học đại học được.
Thôi, lời này không nói nữa, đỡ để hắn lại cho là mình trù ẻo hắn, "Ngươi suy nghĩ cho kỹ."
"Nếu như ngươi nhất quyết nghỉ làm ở nhà ôn tập bài vở, ta cũng chẳng còn cách nào, rốt cuộc ngươi cũng là người trưởng thành rồi, phải tự chịu trách nhiệm cho mình."
"Đến lúc đó ngươi bán suất công tác đi, xem như đó là tiền sinh hoạt mấy tháng ở nhà." Lưu Quý biết công việc ở nhà máy cơ khí, có thể bán được, đại khái bán được năm trăm tệ.
Lưu Lượng vốn nghĩ nếu không làm nữa thì sẽ bán chỗ, tiện thể kiếm tiền thuê phòng ở ngoài.
Không ngờ Lưu Quý lại muốn lấy cả tiền bán công việc, "Không được, ta muốn ra ngoài thuê phòng, đây cũng cần tiền, ta đưa hết tiền cho bà rồi thì ta lấy gì mà thuê phòng."
Lưu Quý vốn nghĩ lấy được số tiền này về, như vậy Lưu Lượng ở nhà ôn bài cũng ít làm Lưu Thành phu thê bất mãn.
Nhưng không ngờ Lưu Lượng lại không đồng ý, "Được, nếu con đã muốn thuê phòng ở ngoài, thì tự túc lo ăn uống luôn đi."
Lưu Quý nhìn sang Địch Mẫn, "Tiền lương hưu của bà, đến cuối tháng tám sẽ đưa hết cho con dâu Lưu Thành."
"Con dâu Lưu Thành, từ giờ đến cuối tháng tám, nhờ cô lo liệu, đồ ăn thức uống vẫn là do cô lo liệu. Mẹ làm."
Lưu Quý biết không thể nào làm Lưu Lượng đổi ý, hơn nữa ông cũng muốn con trai út có tiền đồ, nên muốn trấn an con trai lớn, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cách sắp xếp này là tương đối ổn thỏa.
Ý của Lưu Quý là muốn xử lý sự việc công bằng, nhưng ông không nghĩ rằng, đừng nói hai người con trai không hài lòng, mà cả Địch Mẫn cũng một bụng bất mãn.
"Bà, bà nói gì?"
"Tiền lương hưu của tôi đưa hết cho con dâu Lưu Thành? Nếu tôi muốn dùng tiền thì sao?" Địch Mẫn vừa nghĩ đến thời gian từ giờ đến cuối tháng tám, trong tay chẳng còn xu nào, muốn dùng tiền cũng không có, làm sao bà đồng ý cho được.
"Nếu bà muốn dùng tiền, thì cứ nói với tôi." Lưu Quý cho biết Lưu Lượng nhất quyết từ chức, ra ngoài thuê phòng ôn bài, thì chỉ có cách xử lý như vậy.
Địch Mẫn có thể làm gì, chẳng còn cách nào, Lưu Quý chẳng qua là lo bà đến lúc đó lại đi viện trợ Lưu Lượng, bà dù không cam lòng, dù cảm thấy mình có thể chắc chắn sẽ không viện trợ Lưu Lượng, nhưng bà biết Lưu Quý không đồng ý.
Sắc mặt Lưu Lượng cũng tối sầm lại, trong mắt hắn, việc này chẳng khác nào Lưu Quý đang bất mãn chuyện hắn không đưa tiền bán công việc lên.
Lưu Lượng thật không hiểu, rõ ràng đây là công việc của hắn, tiền bán chẳng lẽ không phải của hắn sao?
Hơn nữa sau khi hắn bán công việc thì vẫn phải sống chứ, tiền thuê phòng, tiền ăn uống, tiền mua tài liệu ôn tập, tất cả đều cần tiền cả sao?
Hắn đã không còn tiền lương nữa, chẳng lẽ không nên trân trọng từng đồng tiền sao? Lưu Lượng hận Lưu Quý chết được, nói thật, hắn thật không hiểu, tại sao ai cũng bảo Lưu Quý thương hắn nhất, rõ ràng là rất bất công.
Đây là cái gọi là bất công sao? Nếu như đây là bất công, thật, thà rằng hắn không cần.
Lưu Thành cũng bất mãn, một chỗ làm có thể bán được hơn mấy trăm, kết quả lại cứ thế mà đưa cho Lưu Lượng, để trấn an hắn, thì lại cho Địch Mẫn đưa tiền lương hưu cho hai vợ chồng bọn họ, coi như là tiền sinh hoạt.
Thế này là sao chứ, Lưu Thành không chấp nhận, "Không cần, một chỗ làm bán, được năm trăm."
"Vợ chồng con còn thiếu phải đưa năm trăm tiền sinh hoạt sao?"
"Đợi khi nào năm trăm này dùng hết thì lúc đó nói đến tiền sinh hoạt sau." Lưu Thành biết Địch Mẫn rất không hài lòng với quyết định này, biết đâu về sau sẽ lại cằn nhằn đủ điều.
Nếu vậy thì vẫn để Địch Mẫn mua đồ ăn, vợ chồng bọn họ khỏi cần nộp tiền sinh hoạt, còn chuyện họ có muốn viện trợ Lưu Lượng hay không, đó là chuyện của bọn họ.
Phạm Triết không ngờ bọn họ vừa mới đến nhà họ Lưu, mới hàn huyên vài câu thì đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh thật không biết phải nói sao.
Bố mẹ vợ thì bất công, còn hai cậu em vợ thì ai cũng có toan tính riêng.
Phạm Triết cuối cùng hiểu vì sao mọi người đều không muốn qua lại với nhà họ Lưu nhiều, cái gì mà nhà mẹ đẻ, chỉ cần có lợi là bọn họ tranh nhau giành giật, một khi bắt phải bỏ sức ra, thì ai cũng tìm cách từ chối cho bằng được.
Phạm Triết không biết về sau Lưu Lượng có thi đậu đại học không, về sau có tiền đồ không, với cái tính hay tính toán chi li như vậy, liệu có giúp đỡ được anh chị em không?
Phạm Triết quyết định rồi, tốt nhất vẫn nên tránh xa người nhà họ Lưu thì hơn, nếu không phải nể Lưu Hà sẽ không vui thì thật lòng anh chỉ muốn đi ngay tức khắc.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận