Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 189: Cữu cữu là đại lão 93 (length: 7959)

Lưu Văn ở đây đợi mấy ngày, đi xem trường học Lưu Nghị từng học, sau đó ở đây chơi một vòng, nếu như không có việc gì, cơ bản sau này không quay lại.
Đây là một thành phố nhỏ, trước khi họ rời đi thì biết chuyện Lưu lão thái qua đời.
Vì vị lão tam quá bất công kia, cho dù Lưu Kiện và Lưu Khang là anh em cùng cha cùng mẹ, nhưng quan hệ thật không tốt.
Đặc biệt là việc Lưu lão thái chết, lại làm hai anh em này hoàn toàn đối đầu, kết quả vẫn là Lưu Kiện cao tay hơn một nước, dỗ lão Lưu đồng ý chia nhà.
Mà Lưu Kiện là trưởng tử của lão Lưu, thêm vào trước kia biểu hiện rất tốt, ở nhà thì chịu thương chịu khó, làm lão Lưu cho rằng con trai này là người thật thà.
Lưu Khang thì chỉ được hai gian phòng tầng ba khi kết hôn, tầng hai về Lưu Kiện, phía sau xây một gian nhà kho hơn hai mươi mét vuông, cũng cho Lưu Kiện.
Còn phòng tầng một phía sau, vì là nơi lão Lưu đang ở, nên tiếp tục cho lão ở.
Phía trước nhà chính và phòng bếp, trước mắt dùng chung, chờ sau này phá dỡ, nhà chính và phòng bếp mỗi người một nửa.
Về phòng của lão Lưu, đến lúc đó xem chia thế nào.
Nhưng trước mắt thì có vẻ là lão nhị chiếm lợi hơn, dù sao có thêm một gian nhà kho, nói là nhà kho, chỉnh trang chút thì thành một gian phòng lớn.
Còn Lưu Khang ở tầng ba, vào mùa hè thì rất nóng, nếu không thì Lưu Khang đã không phải dỗ lão Lưu hoài, muốn để nàng mở miệng, yêu cầu đổi phòng với Lưu Kiện.
Còn có chuyện đại cữu của Lưu Khang sơ ý làm đá chết Lưu lão thái, mặc dù không bị kiện, nhưng cũng đền một khoản tiền, vợ đại cữu không chịu gánh phần bồi thường này, nhất là chồng thì không còn tiền đồ, mang con ly hôn bỏ đi.
Vì biết chút tiếng Đức, và được một kỹ sư người Đức trong đơn vị đến cung cấp kỹ thuật xem vừa mắt, tuy đối phương lớn tuổi nhưng nguyện ý mang cô và con cùng nhau di dân sang Đức.
Sau khi lấy người đó, mang con xuất ngoại, hoàn toàn không liên quan đến Từ gia nữa.
Đại cữu của Lưu Khang công việc và gia đình đều thất ý, càng nghĩ càng tức giận, thường xuyên tìm vợ chồng Lưu Khang gây phiền phức, dù sao nếu không phải Từ Giai Oánh thì hắn đã không xông vào nhà Lưu gia, và không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Vốn dĩ tình cảm đã có vấn đề, vợ chồng Lưu Khang vì chuyện của đại cữu, tình cảm càng tụt dốc, tuy chưa ly hôn nhưng cũng gần rồi, vì Lưu Khang có người khác bên ngoài.
Từ Giai Oánh biết chuyện thì làm ầm lên, vốn dĩ con trai của Lưu Khang từ nhỏ đã thấy cảnh ầm ĩ trong nhà, không để tâm học hành, sớm đi theo đám lưu manh, hiện giờ lại càng phóng túng bản thân, rõ ràng mới học sơ trung mà đã bỏ học.
Con của Lưu Kiện thì không bỏ học, nhưng đầu óc vốn không thông minh, thêm việc nhà ồn ào, thành tích cũng chẳng ra sao, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì thi vào trường nghề, giờ đã đi làm ở đơn vị.
Gia đình này tuy không có chuyện ầm ĩ, nhưng sắc mặt trước sau khi chia nhà, bao gồm cả việc biết Lưu Khang có thể ly hôn, thì thái độ của họ với lão Lưu ngày càng tệ.
"Rất đơn giản, Lưu Khang không đáng tin cậy, con của Lưu Khang không đáng tin cậy, chỉ có một nhà Lưu Kiện đáng tin hơn chút, lão Lưu chỉ cần có đầu óc thì biết nên dựa vào ai mà sống."
Lưu Văn cuối cùng cũng đã hiểu vì sao lão Lưu khi gặp nàng thì lại kích động như vậy.
"Hắn không cho rằng ta là một đứa trẻ, lại còn là con gái, da mặt tương đối mỏng nên sẽ đồng ý nuôi hắn đấy chứ."
"Cứ xem đi, bây giờ thì đơn vị họ làm ăn được đấy, vài năm nữa mà nhà máy làm ăn không tốt, họ nghỉ việc thì ngày tháng tốt đẹp của lão Lưu tới rồi."
Nhớ đến chuyện Giang Mỹ Kỳ ép nguyên chủ phải gả cho người đàn ông trung niên, chỉ vì đối phương đưa sính lễ nhiều, mà kinh tế của Lưu gia lúc đó đã không được tốt.
Nên biết khi đó họ còn lấy trang sức của vợ chồng Lưu Nghị để lại cho Lưu Văn, cũng không trụ nổi, mà bây giờ họ chẳng có khoản thu ngoài nào nữa, Lưu gia cái gọi là hòa thuận hiện tại, lại có thể trụ được bao lâu.
Lưu Văn thật sự rất tò mò, có lẽ đến khi đó tiền lương hưu của lão Lưu ngược lại sẽ giúp lão có đãi ngộ tốt hơn.
Dù sao mỗi tháng có một hai trăm tiền lương hưu, tuy không nhiều nhưng cũng có thể trợ cấp chút chi tiêu gia đình.
"Biết họ sống không tốt, ta thật sự rất vui." Lưu Văn vui vẻ biểu thị.
"Lần này đi du lịch thật là quá thuận lợi."
"Chỉ còn chờ về rồi chuyển mộ cho bà nội."
"Được." Hoắc Quang biết Lưu Văn chắc hẳn đã hoàn toàn buông bỏ, "Còn muốn đi đâu không?"
"Phía nam." Lưu Văn sớm đã muốn đi bên đó, "Muốn đi xem nơi cữu cữu của ngươi nhập hàng khi trước."
"Được." Lần này Hoắc Quang trở về, cũng muốn thả lỏng, nếu có cơ hội kiếm tiền, sẽ không bỏ qua.
Kinh thành cũng có cơ hội, nhưng trước mắt thì phía nam có vẻ có nhiều cơ hội hơn, còn Hải Thành thì nghe phong phanh là sắp khai phá, nhưng những điều mẹ nói đều là phong phanh, chưa có thông báo cụ thể nào.
Tuy rằng cướp trước cơ hội thì cũng kiếm được không ít, nhưng có rất nhiều vấn đề, nguy hiểm cũng lớn, thà để sau nghĩ thêm.
Lưu Văn tuy ngày hôm đó có đến Lưu gia, sau đó không quay lại nữa, nhưng Lưu Kiện thì sốt ruột, tuy rằng cô bé này còn đi học, nhưng không thể phủ nhận được tương lai của con bé sẽ không hề tệ.
Tuy họ đã ký hợp đồng chia nhà, nhưng hắn biết lão già kia chỉ chia nhà, tiền và trang sức đều chưa chia.
Nếu lão già sống cùng Lưu Văn, đến lúc đó lỡ như để đồ cho cô bé thì làm thế nào.
Lưu Kiện luôn cảm thấy rằng của bà thím, còn cả đồ trang sức có lẽ còn ở chỗ lão già, Lưu Nghị tuy lấy đi một phần nhưng không thể nào lấy hết.
Vì sao hắn chắc chắn như vậy, là vì lúc nhỏ chơi trốn tìm bịt mắt, trong phòng lão Lưu đã thấy một chiếc nhẫn rất lớn lấp lánh, có lẽ là nhẫn kim cương dầu hỏa, lúc đó ai cũng nói nhẫn kim cương là thứ rất có giá trị.
Không cho hắn, cũng không cho Lưu Khang, không ở trong tay lão già thì còn ở tay ai nữa.
Lưu Kiện không phải chưa lén vào phòng lão Lưu, nhưng bất kể hắn tìm thế nào thì cũng không tìm thấy chỗ để đồ trang sức.
Lưu Kiện không cam tâm, nếu bỏ cuộc như vậy, vạn nhất lão già có thứ gì quý giá trong tay thì sao.
Cho dù không có gì, cũng không sao, lão già có tiền, lại có nhà, Lưu Kiện nghĩ đến đây thì quyết tâm, nhất định phải nuôi lão già và đưa ma, dù gì cũng có của để dành.
Lưu Kiện không lo Lưu Khang tranh giành với mình, nhưng nếu so với Lưu Văn, hắn thật sự không có mấy phần tự tin, đặc biệt là việc lão già quan tâm đến cô bé đó còn hơn cả quan tâm đến con cháu xung quanh.
Lưu Kiện nhớ lại lúc Lưu lão thái còn sống, thường xuyên nói lão Lưu, thật ra yêu bản thân nhất, việc gì cũng đều vì mình mà cân nhắc.
Một người như vậy, thấy Lưu Văn có tiền đồ thì đương nhiên là sẽ tìm mọi cách để giữ chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận