Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 125: Cữu cữu là đại lão 26 (length: 7949)

Lưu Văn xem khi rời phòng làm việc của Hoắc Quang, kinh ngạc nhìn về phía Dương Hải.
"Oa, Tiểu Hải cữu cữu, ngươi thật là quá lợi hại."
"Ngươi thế mà cùng cữu cữu thương lượng."
"Cữu cữu lại còn nhượng bộ." Lưu Văn vốn dĩ cho rằng Hoắc Quang sẽ không nhượng bộ, kết quả không ngờ hắn vậy mà lại nhượng bộ.
"Không có cách nào a, rốt cuộc không phải ai cũng có thể giống như hắn là thiên tài, đọc thuộc lòng nhiều thứ như vậy, cảm giác không có áp lực."
"Ta là không có cách nào đọc thuộc lòng nhiều thứ như vậy, còn ngươi nữa." Dương Hải cảm thấy Lưu Văn tuy rất thông minh, nhưng hẳn là sẽ không dễ dàng đọc xong hai cuốn sách dày như vậy.
Lưu Văn lắc đầu, "Từng bài từng bài học thuộc thì không có vấn đề, nhưng nếu như từ sách dày như vậy mà rút ra một bài, bắt ta học thuộc, ta lo sẽ lẫn lộn."
"Đúng vậy, cho nên ta cảm thấy không thể không tranh thủ." Dương Hải cười, "Kết quả ta cuối cùng kiên trì một chút, lại còn thật thắng."
Dương Hải cảm thấy hôm nay thật là đáng để kỷ niệm, "Lớn như vậy rồi, ta lần đầu tiên hơn được Tiểu Quang."
"Cần thiết phải hảo hảo kỷ niệm mới được." Rốt cuộc lần sau khi nào mới có thể thắng Hoắc Quang, Dương Hải chính mình đều không chắc lắm.
Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là, nên chúc mừng vẫn nên chúc mừng một hai.
Lại còn tính chúc mừng? Lưu Văn có thể hiểu được tâm tình Dương Hải, rốt cuộc bị Hoắc Quang đè ép lâu như vậy, vất vả lắm mới thắng một lần, nhưng vấn đề là, vì cái lý do này mà chúc mừng một lần, chẳng phải muốn chết sao?
"Ngươi vui là được." Thôi, dù sao là tiểu cường đánh không chết, ngăn cũng không được, thôi thì cứ để hắn đắc chí chút vậy.
"Ta biết ta làm vậy, Tiểu Quang nhất định sẽ hành hạ ta, bất quá ta thật vui, không quản nhiều vậy."
"Dù sao hôm nay ta không ăn mừng, Tiểu Quang cũng sẽ hành hạ ta." Dương Hải rất hiểu Hoắc Quang, nên không thể bỏ qua, không cần biết về sau như thế nào.
Lưu Văn đã hiểu, Dương Hải thật không phải là đang tìm đường chết, mà là kiểu "hôm nay có rượu hôm nay say", nghĩ cũng đủ đáng thương, tuy là bạn từ nhỏ, nhưng với một lão tổ tông thì có gì khác biệt.
"Vậy ngươi tính sao mà ăn mừng?" Lưu Văn rất mong chờ, thắng lợi khó có được như vậy, không lẽ lại không long trọng ăn mừng một phen.
Nên ăn mừng thế nào? Vấn đề này, Dương Hải thật không nghĩ tới, nghĩ một hồi, cũng không có đầu mối.
"Tiểu Văn, ngươi nói ta nên ăn mừng thế nào?" Đúng vậy, hắn không biết nên ăn mừng thế nào, không thể hỏi Lưu Văn sao, cô bé này thông minh.
Không thể nào, lại đi hỏi nàng nên ăn mừng thế nào? Vừa nãy thấy hắn đắc chí như vậy, cứ tưởng đã sớm có một loạt sắp xếp, kết quả hóa ra lại chẳng có manh mối nào, đây là tình huống gì vậy?
"Cữu cữu, ngươi thế mà còn không nghĩ ra nên ăn mừng thế nào, vừa nãy ngươi đắc chí như thế làm gì." Lưu Văn cũng chịu thua rồi, thật là chỉ lo vui vẻ, căn bản không màng chuyện về sau.
"Không phải là do từ trước đến giờ không nghĩ tới, ta lại có thể thắng được Tiểu Quang." Trước kia còn nghĩ hay không có một ngày như vậy, nhưng số lần thất bại quá nhiều, đã bỏ đi rồi.
Kết quả không ngờ lúc hắn từ bỏ, kinh hỉ lại tới, hắn, hắn vậy mà lại hơn được Hoắc Quang.
"Tới, Tiểu Văn, chúng ta cùng nhau thương lượng chút, nên ăn mừng thế nào." Dương Hải lôi kéo Lưu Văn, muốn nghe ý kiến của nàng.
Xem vẻ mặt chất phác lúc này của Dương Hải, Lưu Văn luôn có cảm giác rất không hòa hợp.
"Tiểu Hải cữu cữu, ngươi không phải muốn bắt ta nghĩ kế đó chứ, đến khi cữu cữu nổi giận, vì là do ta nghĩ ra, nên cữu cữu có tức giận, cũng không thể trút lên ngươi."
Đúng là, nàng sao quên mất cái tật này, Lưu Văn thầm kêu đầu óc mình còn nhanh nhạy, thời điểm mấu chốt nhớ đến thói xấu của tên này, không thì đúng là muốn khóc chết mất.
Dương Hải không ngờ Lưu Văn lại nhìn thấu, cũng phải, cháu ngoại của Hoắc Quang, đúng là không dễ lừa.
Bất quá không sao, dù sao da mặt hắn dày, dù có bị Lưu Văn nhìn thấu, vẫn hoàn toàn không áp lực.
"Chỉ cần ngươi đưa ra, không nên quá đáng yêu cầu, cữu cữu ta nhất định sẽ làm theo." Dương Hải tiếp tục thương lượng với Lưu Văn.
Không có cách nào, dù hắn rất muốn ăn mừng, nhưng cũng biết, nếu thật sự ăn mừng, Hoắc Quang kia chắc chắn sẽ nhớ trong lòng.
Biện pháp tốt nhất là nên kéo Lưu Văn vào, hắn tin Hoắc Quang có thể không nể mặt hắn, chứ không thể không nể mặt Lưu Văn.
"Không muốn." Tuy có chút động tâm, thế nhưng chỉ là động tâm thôi, thật sự chỉ là động tâm thôi.
Mấy lần tiếp xúc rồi, Lưu Văn biết Hoắc Quang không dễ bị lừa như vậy, "Ta muốn làm bài tập."
"Tiểu Hải cữu cữu, nếu ngươi muốn ăn mừng, ta cảm thấy ngươi tốt nhất nên hỏi cữu cữu."
"Rốt cuộc chuyện này, không chỉ riêng một mình ngươi là người trong cuộc, còn có cữu cữu."
"Ngươi vừa lúc cũng không biết nên ăn mừng như thế nào, hỏi cữu cữu là xong." Đúng vậy, bảo Dương Hải đi hỏi Hoắc Quang, Lưu Văn thật bội phục chính mình, đầu óc xoay nhanh thật, nhanh như vậy đã nghĩ ra cách giải quyết.
Cái gì? Bảo hắn đi hỏi Hoắc Quang, nói với hắn, vì hắn nhượng bộ, nên muốn hảo hảo ăn mừng một phen.
Dương Hải nghĩ nghĩ thấy đầu như thắt lại, "Thôi, ta thấy chúng ta cần học quá nhiều thứ, không cần thiết ăn mừng."
"Rốt cuộc Tiểu Quang cũng là vì tốt cho chúng ta, mong chúng ta học thêm nhiều thứ."
"Nếu không, chúng ta có ra sao hắn cũng sẽ không quản." Dương Hải cảm thấy ít nhất Hoắc Quang còn quản hắn, chỉ điểm cho hắn phải ăn ở và làm người ra sao.
Nhìn Hoàng Mao, trước đây hai người quan hệ cũng không tệ, tuy Hoắc Quang không nói, nhưng Dương Hải biết, trước kia Hoàng Mao vào công ty Ám Vận làm, Hoắc Quang cũng bỏ chút sức.
Nhưng kết quả sau khi người vào làm ở công ty Ám Vận, liền coi thường bọn họ, loại người này, xem hắn đi được bao xa.
Thôi, không nhắc đến loại cặn bã đó, nhắc làm gì, lại thêm bực mình, Dương Hải cảm thấy Hoắc Quang nói đúng, không cần thiết đầu tư quá nhiều sức lực vào loại người này, hoàn toàn không có cần thiết.
Có thời gian này thà nghĩ xem nên ăn mừng thế nào, "Thực ra thì, ta vẫn luôn thấy cách ăn mừng tốt nhất, chính là có một bữa cơm no."
"Nhưng hiện tại tình hình này, làm sao có cơm no được." Cho dù Dương Hải trên tay có chút tiền, cũng không mua được đồ.
"Nghe nói chợ đen kiếm tiền ghê lắm, đáng tiếc ta lại không có đường dây." Dương Hải đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Chủ đề này thay đổi lớn quá, vấn đề là chủ đề này, xác định có thể nói với một đứa trẻ mấy tuổi sao? Lưu Văn đầy mặt hắc tuyến.
Lưu Văn vẫn nhớ Hoắc Quang từng nhắc, chủ đề chợ đen, có thể không tiếp xúc thì đừng tiếp xúc, rốt cuộc nàng là một đứa trẻ, sao có thể tiếp xúc chợ đen được.
Nhỡ sơ ý tiết lộ Lưu Nghị từng đi chợ đen mua bán đồ, có khi sẽ gây chuyện không hay.
Dương Hải cũng không mong Lưu Văn trả lời, dù sao hắn cũng là nghĩ gì nói đó, tiếp tục nói đến chuyện ăn mừng.
Nói một vòng, Dương Hải cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói, "Ta thật không nghĩ ra cách gì hay để ăn mừng."
"Cách ăn mừng?" Có người kỳ quái hỏi.
"Đương nhiên là ăn mừng vì ta, cuối cùng có một lần làm Tiểu Quang nhượng bộ, chẳng lẽ không nên ăn mừng sao?" Dương Hải vẫn chìm trong việc làm sao để ăn mừng, cứ vậy mà trả lời.
Lưu Văn ngẩng đầu liếc mắt, được rồi, dù sao sớm muộn gì cũng bị tính sổ, có thêm vài tội cũng như nhau.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận