Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 463: Độc thân nhà nữ nhi 18 (length: 8276)

Diệp Hồng xem phẩy tay áo bỏ đi Lưu Dược, tức giận "Ta sao lại khổ thế này."
Diệp Hồng vừa định xông ra giữ chặt Lưu Dược, thì nghe thấy tiếng Lưu Giai Giai khóc trong phòng, biết là tỉnh rồi.
"Lại khóc, cái con bé này làm sao mà suốt ngày chỉ biết khóc, khóc, khóc."
"Nhìn thấy là thấy xui."
"Tiền sinh hoạt không đưa, lại còn muốn ta chăm sóc con." Diệp Hồng càng nghĩ càng tức "Tóm lại mặc kệ chúng nó, nếu không chịu đưa tiền sinh hoạt thì cút xéo đi."
"Con ta cũng không chăm."
"Cơm ăn, chúng nó tự lo liệu."
Diệp Hồng hôm qua đã không nghỉ ngơi đủ, vốn đã rất mệt, nàng cũng là người có tính khí.
Còn việc con nít trong phòng khóc cứ kệ đi, trước đây nàng còn lo Triệu Mẫn biết sẽ không vui nhưng giờ thì nàng chẳng thèm lo nữa.
Nếu Triệu Mẫn cảm thấy nàng không chăm con tốt được thì đừng đem con đến đây, Diệp Hồng đã quyết, tuyệt đối không nuông chiều mấy đứa trẻ này nữa.
Còn Lưu Lỵ dù Diệp Hồng không nỡ Lưu Lỵ vất vả nhưng cũng chẳng còn cách nào, dung túng con gái, Triệu Mẫn nhất định sẽ kỷ kỷ oai oai đủ điều.
Cho nên cách tốt nhất là chẳng quản ai cả, mà nàng cũng chẳng còn sức quản nữa.
Diệp Hồng đem ý định này nói với Lưu Cường để nghe thử ý kiến của hắn.
Lưu Cường đương nhiên không vui rồi, "Như thế này thì, bọn trẻ chẳng phải sẽ không về nhà nữa."
Lưu Cường thích nghe bọn trẻ mỗi ngày về nhà kể chuyện đi làm gặp phải, bàn luận với hắn dăm ba câu, thỉnh giáo vấn đề gặp phải trong công việc nên giải quyết thế nào.
Một khi không quan tâm đến chuyện cơm nước của bọn trẻ, cũng không giúp trông cháu, nghĩ cũng biết Lưu Hạo chúng nó sẽ không về nữa, mỗi ngày có thể nhìn thấy các cháu bây giờ chẳng biết bao lâu mới được gặp một lần.
Lưu Cường còn nghĩ đến hàng xóm láng giềng, không biết sẽ bàn tán chỉ trỏ thế nào.
"Như vậy không được, hay là thế này đi, mình cũng không cần ăn uống quá ngon, mỗi bữa có chút thịt là được rồi, mỗi tháng thì thu 30."
"Ta sẽ nói với Tiểu Hạo, Tiểu Đống với Tiểu Lỵ, dù gì thì giờ cũng không phải là tình huống đặc biệt." Lưu Cường vẫn không muốn đi đến bước đường khác biệt này.
Thấy Lưu Cường vẫn chưa hết ý, "Thôi được, ông đi nói."
"Còn tiền tiết kiệm, ta sẽ không đụng vào, dù sao trong tay không có tiền thì ta thấy bất an."
"Ông già, ta nghĩ ông cũng sẽ thấy bất an chứ gì." Diệp Hồng biết với Lưu Cường mà nói, dù cháu quan trọng đến đâu, cũng không quan trọng bằng tiền.
Lưu Cường gật đầu lia lịa, "Đúng đúng đúng, tiền quan trọng."
"Vậy được, tiền lương hưu của chúng ta, cộng thêm tiền sinh hoạt của các con, ông sẽ phụ trách mua đồ ăn thức uống."
"Còn chuyện trước đây Tiểu Văn giúp chăm Giai Giai, có thể phụ giúp ta một tay."
"Giờ không trông mong gì vào Tiểu Văn được nữa, ta cũng có tuổi rồi, sức khỏe không như trước, ông cũng phải giúp ta trông con."
"Còn chuyện nhà cửa nữa, ông cũng phải gánh vác một hai." Nếu ông già nhất định muốn con cháu về ăn cơm, Diệp Hồng cũng đưa ra yêu cầu.
"Cái gì? Ý bà là bắt tôi mỗi ngày đi chợ mua đồ ăn?"
"Còn trông Giai Giai bọn nó?"
"Tôi còn phải làm việc nhà?"
"Diệp Hồng à Diệp Hồng, tôi xem có phải đầu bà úng nước rồi không, lại bắt tôi làm những chuyện này?"
"Bà có thấy mình đòi hỏi quá đáng không?" Lưu Cường căn bản không hề nghĩ tới mình phải ra chợ mua đồ ăn hay làm việc nhà chứ đừng nói là không có chút ý tưởng nào.
Diệp Hồng biết Lưu Cường đang giận, "Ý tôi là để cả hai cùng sinh hoạt, như vậy tôi cũng đỡ mệt hơn, nhưng chính ông cứ nói là muốn để đứa lớn bọn nó về ăn cơm, tôi có thể làm sao?"
"Chẳng phải ông đòi sao?"
"Nếu ông không muốn thế thì tôi đương nhiên phải đưa ra yêu cầu của mình."
"Tôi cũng nhìn ra rồi, hôm qua tôi vừa nói với nhà thằng út là phải đóng tiền sinh hoạt, ông không thấy sắc mặt của vợ chồng nó à."
"Một mực không chịu nhưng lại cứ thích so đo với nhà thằng cả."
Nghĩ đến đây, Diệp Hồng lại càng bực "Tôi thật không hiểu chúng nó có mặt mũi đâu mà so với nhà thằng cả, cô ta có giỏi thì đẻ cho tôi một thằng cháu trai xem."
"Rốt cuộc đẻ ra con bé, con gái cũng coi như nam nữ như nhau đi."
"Thôi được, đẻ con gái rồi thì thôi vậy, tôi cũng chịu, nhưng phải ngoan ngoãn vào nhé, nhưng xem nó mà xem, hễ không vừa ý là bắt đầu gào khóc."
"Nhà thằng út đâu phải không biết con gái mình tính tình thế nào, nhưng hễ con bé im họng tí là nó lại giở mặt với tôi."
"Nếu cảm thấy tôi không chăm sóc tốt được con bé thì tự mà chăm con đi."
Diệp Hồng đứng dậy đi mua thức ăn ngay, còn việc Lưu Giai Giai đang khóc nức nở, nàng mặc kệ, càng chiều đứa trẻ này càng yếu đuối.
Lưu Cường nghe tiếng Lưu Giai Giai khóc cả nửa ngày, mà Diệp Hồng không có ý định đi an ủi dỗ dành.
"Giai Giai đang khóc." Lưu Cường nghe giọng đứa trẻ sắp khản đặc rồi, nhưng nhìn dáng vẻ của Diệp Hồng, không hề có ý đi dỗ dành.
"Cứ khóc đi, từ hôm nay trở đi, chúng nó khóc lóc, tôi sẽ không quản nữa."
"Mà nếu chúng nó không nộp tiền sinh hoạt thì cũng được, chỉ có đồ ăn chay thôi."
"Tôi chỉ lo cơm no cho chúng."
"Còn muốn ăn ngon, xin lỗi, tôi không có cách nào."
Nếu không đóng tiền sinh hoạt, Diệp Hồng cũng mặc kệ, "Sao hả, tôi bỏ công sức và thời gian ra làm hậu cần, không lẽ tiền bạc cũng không nộp à?"
"Tóm lại, tôi đã quyết rồi." Diệp Hồng xách giỏ đi ra ngoài ăn cơm, "Đúng rồi, nếu ông không nghe nổi thì có thể tự mình đi dỗ chúng nó."
Diệp Hồng đánh cược Lưu Cường sẽ tuyệt đối không ra mặt đi dỗ con nít, liền ném quả bóng xuống chân hắn.
Cái gì? Lại bắt hắn đi dỗ con nít? Lưu Cường nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua cầm tờ báo lên, "Thôi, con nít khóc rồi mệt sẽ tự nín, rồi sẽ ngủ."
"Ừ, bà đi chợ đi." Sắp trễ rồi, không đi chợ thì đến giờ ăn trưa có gì mà ăn, còn việc con nít khóc, Lưu Cường cảm thấy chẳng có gì to tát.
Đứa trẻ con không biết gì cứ khóc lóc một tí cũng là chuyện bình thường.
Diệp Hồng nghe vậy thì không khỏi mừng, xách đồ đi ra ngoài.
Vợ chồng Lưu Cường đều cảm thấy trẻ con khóc, chỉ cần người lớn không dỗ dành, thì sẽ tự nín, người lớn càng ra sức dỗ dành thì đứa trẻ càng khóc dữ hơn.
Ví dụ như Lưu Giai Giai lúc trước chính là bọn họ dỗ dành, lại có người giúp một tay, thêm việc cân nhắc cho Lưu Đống một chút.
Diệp Hồng hôm qua đã tức đến không nhẹ vì con trai út cảm thấy trước đây nàng suy nghĩ vì con trai út đều là chuyện nực cười.
Tóm lại, nàng đã quyết, cũng muốn cho mấy đứa con biết, nàng không phải bảo mẫu, không muốn cả ngày ăn của nàng, uống của nàng lại còn đủ điều kỷ kỷ oai oai, tóm lại, nhất định phải cho chúng nó biết lão thái thái cũng là người có tính khí.
Diệp Hồng không quản, Lưu Cường cũng chẳng định quản bọn trẻ, cũng chỉ là qua đoạn thời gian, xem xem tã có bị ướt không, còn việc khóc nháo hai đứa trẻ cứ để cho chúng nó khóc đi.
Lưu Cường còn không quên an ủi đôi chút, việc trẻ con khóc còn giúp cho phổi thêm khỏe mạnh.
Hai ông bà không quan tâm đến hai đứa trẻ muốn sống chết thế nào, thì phải, nhưng mà xui xẻo là hàng xóm láng giềng.
Vốn dĩ chuyện trẻ con khóc lóc cũng là chuyện rất bình thường, ai nấy cũng thông cảm, nhưng không thể chịu nổi chuyện con nít khóc, người lớn vẫn cứ không dỗ, để mặc con trẻ cứ thế mà khóc xuống, ai chịu nổi.
Có người tự nhận có quan hệ tốt với Diệp Hồng, tìm đến nàng, hy vọng có thể dỗ dành đứa trẻ thì Diệp Hồng lại xả ra đủ điều, nói cháu gái này chỉ giỏi khóc.
Còn ba la ba la nói chuyện con cháu trong nhà không nộp tiền sinh hoạt, Diệp Hồng giờ chỉ muốn tìm người xả ra chút, trút hết buồn bực trong bụng đi ra ngoài.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận