Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 413: Xuất giá nữ 18 (length: 7742)

Nghê Kiệt phát hiện hắn đối với Lưu Văn thật là không hiểu rõ, "Ngươi vậy mà lại đầu tư cổ phiếu?"
Nghê Kiệt đã không nghĩ tới giá cổ phiếu còn bao nhiêu tiền, bất quá biết là, cơ bản là không có hồi vốn.
Kết quả không ngờ Lưu Văn lại đầu tư cổ phiếu ở Nhật Bản, dù cảm thấy rất có thể câu trả lời sẽ khiến hắn kinh ngạc, nhưng vẫn muốn biết đôi chút.
"Vậy cái đó ngươi đã kiếm được bao nhiêu tiền?" Nghê Kiệt uống một ngụm, hơi chút ổn định tâm thần.
Đã kiếm được bao nhiêu tiền à, chuyện này là bí mật, Lưu Văn sẽ không nói, "Lợi nhuận năm nay làm ta rất hài lòng, không sai biệt lắm có 20%."
"Đương nhiên so với những cổ thần đó thì không có cách nào, nhưng làm ta rất hài lòng." Lưu Văn yêu cầu không cao, có thể có mười điểm là được.
20% lợi nhuận à, Nghê Kiệt khẽ thở dài, "Khá đấy, hàng năm có thu nhập như vậy, mười năm tới, cũng có thể kiếm được không ít tiền."
Lưu Văn không ngừng gật đầu, "Đúng vậy, có thể ổn định được tỷ lệ lợi nhuận này, vậy ta có thể rất nhanh về hưu."
Nghê Kiệt nhớ tới Lưu Văn hồi đi học, thành tích của nàng không được tốt lắm, "Có phải ngươi đã đọc sách không?"
Lưu Văn ừ một tiếng, "Đúng, ta đọc sách xem hiểu cách đọc biểu đồ K-line, sau đó ta cả ngày tự mình nghiên cứu."
"Sau đó nghiên cứu báo cáo." Lưu Văn đối với cái gọi là tin tức hành lang, cũng không quá quan tâm, những tin tức hành lang có thể đến tai nàng, nghĩ cũng biết thật giả.
Không ngờ lại còn tự mình nghiên cứu? Nghê Kiệt kinh ngạc kêu lên, "Ngươi vậy mà xem hiểu được, ta nhớ hồi đi học, thành tích của ngươi đâu có tốt lắm."
Vừa thốt ra, cảm thấy lời này có chút không lễ phép, "Xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi, hồi đi học, thành tích của ta đúng là không ra sao." Đó là sự thật, "Khi đó, mỗi ngày ta về nhà đều phải làm việc."
"Thành tích đọc sách của ta không thể tốt được, nếu không Lưu Lỵ sẽ không vui."
"Sau này Lưu Trí đi học, thành tích của hắn rác rưởi, vì không để người ta cảm thấy nhà họ Lưu cũng chỉ có hắn là không biết đọc sách, thành tích của ta cũng không thể tốt được."
Lưu Văn biết nguyên chủ không thông minh lắm, đột nhiên đổi thành cô ta thông minh như vậy, sẽ làm một vài hàng xóm cũ thấy kỳ quái, cho nên cô đã nghĩ trước nên giải thích như thế nào.
Nghê Kiệt nghĩ tới Lưu Lỵ và Lưu Trí đều là người bá đạo, mỗi ngày về nhà đều phải làm việc, không thể ôn bài, có những người chị gái và anh trai như vậy, không thể quá nổi bật được.
"Nếu như nhà ngươi không có bất công như vậy, ngươi cũng có thể vào đại học." Nghê Kiệt nghĩ tới những chuyện đắc ý của nhà họ Lưu, nói Lưu Lỵ thi được đại học.
Nghê Kiệt quên mất tên trường đại học Lưu Lỵ học, chỉ là một trường đại học không tên tuổi, vậy mà vợ chồng Lưu Năng vẫn vênh váo đắc ý đủ điều.
Nếu vợ chồng Lưu Năng có thể cho Lưu Văn đi học, có lẽ có thể thi được trường đại học tốt hơn, đáng tiếc trong mắt nhà họ Lưu căn bản không có sự tồn tại của Lưu Văn, cảm thấy nàng chỉ là công cụ kiếm tiền cho gia đình.
Vợ chồng Lưu Năng bồi dưỡng cho cô học đại học? Ý tưởng này làm Lưu Văn giật mình không ít, "Thôi đi, ta biết mình là một đứa trẻ sinh ra đã không được họ hoan nghênh."
"Cho nên ta chưa từng nghĩ đến chuyện vào đại học, nhưng không sao, xã hội cũng là một trường đại học."
"Hơn nữa đi học là để làm gì, là vì có thể tìm được một công việc tốt, có thể kiếm tiền."
"Hiện tại chẳng phải ta đang công tác rất tốt đấy sao."
"Ta cũng học được tiếng Nhật rất lưu loát."
"Sau đó ta có một căn nhà thuộc về mình ở trong nước."
"Ta cũng đóng bảo hiểm xã hội ở trong nước, ta cố gắng kiếm tiền bên Nhật Bản này, chờ ta lớn tuổi rồi, ta sẽ trở về."
Đúng vậy, cho dù ở bên Nhật Bản này sản nghiệp nhiều hơn trong nước, nhưng Lưu Văn không hề nghĩ đến chuyện dưỡng lão ở Nhật Bản.
Thứ nhất, trong nước mới là nền tảng của cô, lá rụng về cội, thứ hai, dưỡng lão ở Nhật Bản thực sự cần rất nhiều tiền, không phải không có chuyện người không chết nhưng phá sản ở Nhật Bản.
Nghê Kiệt phát hiện kể từ khi không quan tâm những chuyện vặt vãnh của nhà họ Lưu, Lưu Văn thay đổi lý trí hơn rất nhiều, đã biết tự tính toán cho mình đôi chút.
Lại còn mua nhà, lại đóng bảo hiểm xã hội, Nghê Kiệt cảm thấy như vậy mới tốt nhất.
"Đúng vậy, có nhà riêng, đó là nơi trú ẩn của ngươi, không cần lo lắng lúc già không có chỗ đi."
"Đóng bảo hiểm xã hội, tuy bây giờ thấy đó là một khoản chi không nhỏ, nhưng ít nhất chờ đến tuổi về hưu, ngươi có thể mỗi tháng nhận được một khoản tiền."
Nghê Kiệt cũng không phải là người hay nhiều chuyện, những ngày tháng tiếp xúc, Lưu Văn thật sự đã giúp đỡ hắn không ít việc, hắn cũng không hy vọng sau này Lưu Văn sống không tốt.
"Đúng vậy, chuyện sau này có kết hôn hay không cũng là một vấn đề, dù ta có kết hôn sinh con, ta cũng không thể chắc chắn, con ta sinh ra sẽ như thế nào." Kiếp trước nguyên chủ sinh con, toàn là những đứa không thành khí.
Cũng là vì nguyên chủ chết sớm, nếu không nhìn thấy đàn ông và con cái đều là lưu manh, bất học vô thuật, không biết sẽ tức giận đến mức nào.
Nhưng mà, bây giờ đổi tim rồi, Lưu Văn xem chừng gen của nguyên chủ không được tốt lắm, có khi cô sinh ra, cũng sẽ sinh ra một đứa phá gia chi tử không khác gì Lưu Trí.
Nếu nói như vậy, vậy không cần thiết phải sinh làm gì, đỡ phải làm mình tức chết.
Chủ đề này chuyển hướng quá đột ngột, Nghê Kiệt tuy hiện tại chưa có vợ, nhưng anh cũng đã từng hẹn hò, chỉ là cuối cùng không đi đến kết quả cuối cùng mà thôi.
Mà hiện tại lại được phái đến Nhật Bản công tác, cũng không biết khi nào mới tìm được bạn gái, càng không biết khi nào mới có thể kết hôn, nhưng nếu có thể, anh cũng hy vọng có thể kết hôn.
"Ngươi không nghĩ đến chuyện kết hôn sao?" Nghê Kiệt cảm thấy cô gái trẻ tuổi như Lưu Văn không thể nào đối với tình cảm không có suy nghĩ gì được.
Kết hôn? "Kết hôn để làm gì?"
"Nửa đời trước ta vì gia đình mà kết hôn, bây giờ ta chỉ nghĩ đến cuộc đời tương lai, tự mình nắm giữ."
"Ta bây giờ kiếm tiền, tuy không nhiều lắm, nhưng ít nhất cuộc sống của ta không cần phải lo."
"Hôm nay ta muốn dọn dẹp nhà cửa thì ta dọn, ta không muốn dọn thì không dọn."
"Hôm nay ta muốn nấu cơm thì ta nấu, không muốn nấu cơm thì ta gọi đồ ăn hoặc ra ngoài ăn, không muốn có ai cằn nhằn, nói ta sao không chịu khó."
"Đợi khi ta tiết kiệm được nhiều tiền hơn, ta có thể đi dạo khắp nơi, có thể đi du lịch, sẽ không có ai nói ta vung tay quá trán."
Lưu Văn nghĩ đến người nhà họ Lưu, "Nếu để bọn họ biết, chắc sẽ cảm thấy ta tiêu xài hoang phí, có tiền mà không lo cho nhà." Lưu Văn bất đắc dĩ cười khổ.
"Thôi đi, kệ đi, ta nhắc đến họ làm gì." Lưu Văn lấy điện thoại ra, dự tính những ngày này, cô đều không có lên mạng.
Rốt cuộc nghĩ cũng biết, Lưu Trí đem nhà đi thế chấp, vợ chồng Lưu Năng không tìm được cô, nhất định sẽ điên cuồng tìm cô đòi tiền.
Nếu không tìm được cô thì nhất định sẽ đi tìm người mượn tiền, ít nhất là phải giữ được căn nhà.
Lưu Văn mấy ngày nay trực tiếp hủy các phần mềm mạng xã hội, dù sao bây giờ cô đã đăng ký một tài khoản mới rồi.
Tính thời gian, chuyện Lưu Trí thế chấp nhà cũng đã bùng nổ được nhiều ngày, dù có giận dữ cỡ nào, cũng nên xả được không ít rồi.
Dự tính bây giờ không chỉ có vợ chồng Lưu Năng tức giận, mà cả những người thân thích còn lại đều tức giận không kém, không biết chê bai cô là đứa con gái bất hiếu như thế nào.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận