Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 409: Xuất giá nữ 14 (length: 7817)

Hôm nay là ngày tháng gì vậy, đầu tiên là phải quét dọn phòng ở cho mình, sau đó lại phải quét dọn vệ sinh phòng ở cho Nghê Kiệt, chẳng lẽ nàng chỉ là một công nhân vệ sinh sao?
Lưu Văn trong lòng sao có thể vui vẻ cho được, có thể nói gì đây, ngoài việc nhanh nhẹn làm việc ra, vẫn là nhanh nhẹn làm việc thôi.
Nghê Kiệt không nghĩ tới Lưu Văn lại chủ động giúp hắn làm việc, thật là ngại quá, "Cái này sao mà ngại quá."
"Không có gì, ta cũng đang rảnh rỗi không có việc gì."
"Ngươi cũng đừng thấy ngại, chúng ta ở quê là hàng xóm, ở nơi đất khách quê người này cũng là hàng xóm, có thể giúp đỡ nhau chút ít cũng là nên."
Lưu Văn biết nàng nhiệt tình như vậy, nhất định sẽ làm Nghê Kiệt sợ hết hồn.
Cho nên nhanh chóng đưa ra ý nghĩ của mình, "Vậy cái, anh Nghê." Nếu là cầu người, đương nhiên phải có thái độ cầu người.
"Hiện tại ta đã không quản chuyện nhà ta nữa, ba má ta hẳn là biết, lần này ta sẽ không về, bất quá ta không nói với người nhà là ta ở đâu, đang làm việc ở chỗ nào."
"Cho nên..." Lưu Văn chắp tay trước ngực nhìn Nghê Kiệt, "Có thể phiền anh Nghê, anh đừng nói với nhà em là thấy em ở Nhật Bản."
"Cám ơn anh."
Nghê Kiệt không nghĩ tới Lưu Văn cũng có ngày không quản chuyện nhà, đều ngây ra, "Ngươi thật sự không quản nhà ngươi nữa?"
Lưu Văn cay đắng gật đầu, "Đúng vậy, ta mặc kệ họ."
"Ta từ nhỏ đã làm việc nhà, ta học trung cấp cũng phải sớm đi thực tập, ta kiếm tiền cũng gửi về nhà, nhưng kết quả Lưu Trí gây chuyện, họ lại muốn, ép ta gả cho một tên lưu manh."
"Họ căn bản không coi ta là con gái của họ, căn bản không nghĩ đến những gì ta đóng góp cho gia đình."
"Nếu họ như vậy, ta cũng có thể mặc kệ họ, đợi đến khi họ về già, trách nhiệm phụng dưỡng thuộc về ta, ta sẽ gánh, ba người chúng ta đều phải gánh."
"Tuy ta có thể quay về, nhưng mà anh cũng biết, có đôi khi liền xui xẻo vậy đấy." Nàng đã trốn sang Nhật Bản rồi, vậy mà còn gặp người quen, phần nhiều không phải do Lưu Năng quan hệ tốt, nếu không cho dù không có tiền, nàng cũng phải nhanh chân trốn khỏi nơi này.
Nghê Kiệt không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, "Yên tâm, ta sẽ không nói với họ đâu."
"Ngươi có thể tự mình nghĩ thông suốt là được."
"Tuy hiếu thuận cha mẹ là phải, nhưng cũng không thể mặc kệ bản thân, cứ ngốc nghếch làm trâu làm ngựa." Nếu Lưu Văn đã nghĩ thông, anh cũng có thể nói vài câu.
Lưu Văn ừ một tiếng, "Đúng, ta biết, trước kia ta, là một đứa ngốc lớn, bất quá sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta sẽ không làm con ngốc nữa."
"Ngày tháng sẽ từ từ tốt lên, đúng, ngươi ở Nhật Bản có dự định gì?" Xem Lưu Văn vừa rồi nói chuyện với người Nhật, biết tiếng Nhật của nàng rất tốt.
"Ta à, tính ở Nhật Bản học một ít thứ, sau đó làm việc cho tốt." Lưu Văn cũng không nói thật, tuy Nghê Kiệt sẽ không nói ra, nhưng vạn nhất hắn nói chuyện với người nhà, sau đó cha mẹ hắn lỡ miệng, vậy phải làm sao.
"Đi làm thuê cũng tốt." Nghê Kiệt chưa từng đến Nhật Bản, đây là lần đầu tiên đến Nhật Bản, nhưng cũng có chút hiểu biết về nơi này.
"Chỉ cần cố gắng làm, nhất định sẽ sống không tệ."
Lưu Văn ừ một tiếng, "Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy."
"Dù sao cho dù làm ở cửa hàng giá rẻ thì tiền lương cũng đủ sống, hơn nữa ta cũng không cần quản chuyện nhà."
Lưu Văn nhanh nhẹn giúp Nghê Kiệt giải quyết xong công việc vệ sinh, "Xong rồi, đúng, anh muốn ở nhà tổ chức ăn chung sao?"
"Tôi biết nấu cơm." Tuy ở một mình, tổ chức ăn chung đối với người độc thân mà nói, thật là phiền phức, nhưng ở Nhật Bản vật giá cao như thế này, có thể tiết kiệm được một chút nào hay một chút đó.
Biết nấu cơm à, "Không tệ." Mạnh hơn Lưu Trí nhiều, thằng nhóc mười mấy tuổi, không đúng, giờ chắc hai mươi rồi, đừng nói nấu cơm, ngay cả ăn cơm, cũng là Cát Lan đút đến tận tay, so với Nghê Kiệt, kém không chỉ một chút.
"Chỗ này chắc không có nồi niêu xoong chảo gì, tôi mang đến cho anh mua, có thể rẻ hơn." Lưu Văn vừa dứt lời, liền thấy hơi xấu hổ, "Tôi quên mất, anh là sinh viên đại học, anh chắc không để ý mấy thứ này."
Nghê Kiệt vui vẻ, "Tiết kiệm được, đương nhiên là tôi muốn tiết kiệm."
"Dù sao chi tiêu ở Nhật Bản cũng không thấp." Nghê Kiệt nghĩ đến tiền xe vừa đi từ sân bay đến đây, liền thấy thật không rẻ chút nào.
Lưu Văn biết lúc nãy anh ấy đi xe tới, không khỏi vui vẻ, "Anh vậy mà bắt xe tới à, nếu biết trước, tôi trực tiếp qua đón anh rồi."
"Thực ra ở Nhật Bản, không có nhiều người bắt xe, nếu không có việc gì gấp, thì không, cái đó khủng bố lắm." Lưu Văn chưa bao giờ đi xe, thật không có dũng khí đó, nhìn bảng giá cứ nhảy liên tục, nàng cảm thấy tim mình sớm muộn cũng muốn nhảy ra mất.
Nghê Kiệt cũng cười khổ một hồi, "Đúng vậy, thật sự là tim muốn nhảy ra ngoài."
"Nhưng sau này chắc là anh sẽ có xe." Công ty có xe, hơn nữa không kể là đi gặp khách hàng, hay là đi làm việc gì, đều rất thuận tiện.
Đột nhiên Nghê Kiệt nghĩ ra một chuyện, đó là, "Ngươi nói ngươi có phải là không có việc làm không."
Lưu Văn ừ một tiếng, "Đúng vậy, tôi còn chưa có việc."
"Không đúng, ta có việc làm, là công việc làm tự do." Chết rồi, tuy chờ sau khi ổn định, chắc là anh ấy sẽ rất bận, nhưng mà làm nghiệp vụ, giờ giấc làm việc không thể giống như người làm công được, vạn vừa thấy cô thường xuyên ở nhà vào giờ đi làm, không phải lại rắc rối sao?
Nghê Kiệt không ngờ là như vậy, liền nảy ra một ý nghĩ, "Nếu như ngươi thấy được, có muốn qua chỗ tôi làm không, chỉ phụ trách xử lý văn thư, tiếp đãi khách Nhật Bản."
A, vậy mà là vậy, Lưu Văn không nghĩ tới người này lại còn giới thiệu việc làm cho mình, không khỏi ngây ra.
"Anh nói tôi qua chỗ anh làm?"
"Tôi tuy hiểu tiếng Nhật, nhưng tôi, tôi trước kia là làm công việc ở dây chuyền sản xuất, không hiểu rõ mấy cái này lắm."
"Hơn nữa tôi nghĩ các anh cũng không đến nỗi thiếu người đâu nhỉ."
"Trước kia các anh?" Theo lý cơ quan như vậy, trước kia chắc là có nhân viên mới phải.
"Đã nghỉ việc lâu rồi." Nghê Kiệt biết điều này cũng không phải là chuyện gì không thể nói, "Tiền lương không được cao lắm."
Nói sơ qua một con số, Lưu Văn đã kinh ngạc đến ngây người, "Cái này của anh không phải là không cao bình thường đâu."
"Mà là không mấy người chịu làm ấy chứ." Thật là, "Còn phải hiểu tiếng Trung, có thể liên lạc với bên trong nước."
Lưu Văn chỉ muốn nói, "Đây là ai vỗ đầu mà nghĩ ra vậy."
"Không lẽ là dùng tiền lương trong nước để tính cho tiền lương bên Nhật chứ." Lưu Văn câm nín, "Vậy trước đó chẳng lẽ không có văn viên sao?"
Lưu Văn vốn còn nghĩ đây có phải là cơ hội bồi dưỡng của Nghê Kiệt, để làm lớn thị trường Nhật Bản rồi, sau này về công ty tổng bên nước, sẽ là thăng quan phát tài.
Nhưng giờ Lưu Văn cảm thấy liệu có phải anh đang cản đường của ai không, nếu không sao lại bị đá qua bên này chứ.
Người trước đây à, Nghê Kiệt thở dài, "Văn viên là vợ của cái người đó."
Lưu Văn đã hiểu, tuy lương không được cao lắm, nhưng hợp cho một đôi vợ chồng, nếu như vậy, "Anh cũng có thể tìm vợ anh mà."
Tuy tiền lương ít một chút, không đủ thì được thôi, như vậy cũng có thể giải quyết vấn đề hai vợ chồng mỗi người một nơi.
"Tôi vẫn chưa kết hôn." Nghê Kiệt thản nhiên nói.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận