Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 330: Đại ca là văn đàn đại lão 34 (length: 8403)

Nên tạm biệt thì tạm biệt, Lưu Trạch Minh bọn họ cũng là không muốn ăn cơm ở nhà, trực tiếp mang hành lý lên chiếc xe do nhà họ Ngụy lái tới rồi đi mất.
Đinh Tử Kiện hôm nay có việc, ra ngoài họp lớp, hào hứng đi dự tiệc, kết quả bị mấy người bạn học một phen châm chọc, tức tối về nhà.
Kết quả không ngờ lại ở cửa gặp Lưu Văn, vốn đang xị mặt, nhưng thấy nàng thì cố gắng nặn ra nụ cười.
Mặc dù Lưu Hoành Tuấn vẫn chưa trả lời, nhưng hắn không vội, chuyện này nhất định sẽ theo ý hắn mà làm.
Cho nên một số công tác chuẩn bị, bây giờ nên chuẩn bị thôi, vừa định chào hỏi thì thấy mấy người hạ nhân mang không ít hành lý đi ra.
Tình huống gì đây? Đinh Tử Kiện kinh ngạc ngây người, “Tiểu Văn, cô đây là…?”
Không thể nào, chẳng lẽ hôm nay đi sao? Không phải còn mấy ngày nữa sao?
"Chào anh." Lưu Văn lạnh lùng chào hỏi, so với việc Đinh Tử Kiện thân mật gọi Tiểu Văn, thì nàng chỉ đơn giản chào hỏi.
"Cô muốn đi sao?" Lời nói lạnh nhạt của Lưu Văn, nhưng lại kích thích Đinh Tử Kiện, khiến hắn rất tổn thương.
Đinh Tử Kiện thật không hiểu, sao mấy ngày không gặp, thái độ của Lưu Văn với hắn lại lạnh nhạt đến vậy.
"Ừm, đúng, đi Thân Thành học." Lưu Văn nhìn hạ nhân đưa hành lý lên xe.
A a a, không thể nào, vậy mà lại là hôm nay đi, Đinh Tử Kiện luống cuống, một khi Lưu Văn đi, hắn còn sức để đàm phán với Lưu Hoành Tuấn sao?
Đừng nói không có sức đàm phán với họ, mà hắn còn có thể ở lại Lưu gia sao?
Cũng vì hắn đưa ra điều kiện, mà Đinh Thục Lan đối với hắn đã trở nên rất tệ, Lưu Hoành Vĩ trước kia thấy hắn, còn nói chuyện đôi ba câu.
Hôm nay hắn ra ngoài, gặp Lưu Hoành Vĩ cũng ra ngoài, đổi thành trước kia, thấy hắn ra ngoài, sẽ hỏi vài câu, sau đó sẽ bảo hắn đến phòng thu chi lấy ít tiền, nói ra ngoài thì không nên rụt rè, nên tiêu tiền thì cứ tiêu.
Nhưng hôm nay biết hắn ra ngoài, cũng không chào hỏi hắn đi phòng thu chi lấy tiền, mà hắn vốn sĩ diện, tiêu tiền như nước, không có tích cóp gì cả.
Kết quả hôm nay đi ra ngoài liền bị người châm chọc, hết lần này đến lần khác hắn còn không thể phản bác, trên đường hắn nghĩ tìm Lưu Văn, nha đầu này tuy ngốc nghếch, nhưng ít nhất trong tay có tiền.
Trước kia hắn hơi ậm ừ là có thể lừa được tiền của nàng, kết quả không ngờ nàng cũng muốn xuống phương Nam.
Vậy mà lại là hôm nay xuống phương Nam, thế này thì làm sao, Đinh Tử Kiện luống cuống, một khi nàng xuống phương Nam, không thể lừa tiền của nàng được nữa, nhỡ Lưu Hoành Tuấn, Lưu Hoành Vĩ cảm thấy hắn vô dụng, đuổi hắn ra ngoài thì làm sao.
Tuy vẫn còn Đinh Thục Lan ở đó, nhưng hắn biết, nhà họ Đinh đã suy tàn, Đinh Thục Lan cũng lo lắng nếu đắc tội Lưu Hoành Vĩ, lỡ một cái không vui trực tiếp đuổi thì sao.
Đinh Tử Kiện vừa nghĩ mình sắp phải rời khỏi Lưu gia, tâm tình liền tệ hẳn, kéo lấy áo Lưu Văn.
"Cô xuống phương Nam, sao cô không nói cho tôi biết?"
"Chuyện lớn như vậy, sao cô lại không thông báo một tiếng?" Nếu nói sớm một chút, có phải đã không khiến hắn luống cuống tay chân thế này không?
Lưu Văn kinh ngạc ngây người trước hành động của Đinh Tử Kiện, nàng thật không ngờ hắn lại thốt ra những lời như vậy.
Lưu Văn thẳng tay tát Đinh Tử Kiện một cái, "Anh là ai chứ, tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?"
"Anh đừng cho rằng tôi gọi anh một tiếng biểu ca, liền thật coi mình là biểu ca của tôi đấy nhé."
"Chỉ là xem mặt nhị bá mẫu, mới gọi anh một tiếng biểu ca, chứ không thì anh cũng chỉ là người dưng thôi."
"Tôi biết, nhiều nha hoàn cảm thấy anh đẹp trai, cảm thấy anh học giỏi, nhưng anh thật sự giỏi sao?"
"Năm sau anh có chắc thi đỗ đại học không?"
"Thật không biết lấy đâu ra cái tự tin đấy."
"Nghe nói tổ tiên nhà anh còn là thư hương môn đệ gì đó, nhìn anh làm việc, tôi thật không thấy chút nào."
"Nếu thật là thư hương môn đệ, tôi nghĩ anh cũng sẽ không làm thế."
Đinh Tử Kiện không ngờ Lưu Văn lại tát hắn, thật sự mộng bức, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Chờ hắn phản ứng lại thì giận sôi người, Đinh Tử Kiện đưa tay định tát Lưu Văn một cái, thì Lưu Trạch Minh và Lưu Trạch Cử xông tới, trực tiếp giữ chặt hắn.
Rồi hô với người thủ vệ đứng ở cửa, "Đưa vị biểu thiếu gia nhà họ Đinh này đến chỗ nhị bá ta, hỏi ông ấy xem, thân là cháu ngoại nhà nhị bá mẫu, có phải quản nhiều chuyện quá rồi không."
"Lưu gia đi đâu lại phải báo với hắn."
"Tôi muốn biết đây là Lưu gia hay là Đinh gia."
"Không thì sao lại thành ra thế này?" Lưu Trạch Minh muốn làm to chuyện lên.
Đinh Tử Kiện không ngờ Lưu Trạch Minh lại nói vậy, mặt hắn trắng bệch, hắn thật không dám nghĩ, nếu Lưu Hoành Tuấn và Lưu Hoành Vĩ nghe được những lời này thì họ sẽ nghĩ thế nào.
Đúng rồi, còn lão bất tử nhà họ Lưu kia nữa, nếu ông ta biết chuyện này, nhất định không để hắn yên đâu.
Dù trong lòng Đinh Tử Kiện có tức giận thế nào, có muốn đạp cho mấy anh em Lưu Trạch Minh mấy phát, nhưng hắn cũng biết, bây giờ, trừ cúi đầu nhận lỗi, hắn không còn đường nào khác.
Lưu Trạch Minh không thèm nghe Đinh Tử Kiện xin tha, theo hắn, người này chính là có ý đồ xấu.
Hắn chẳng lẽ không biết Lưu Hoành Tuấn bọn họ tính toán gì sao, không phải muốn thằng nhãi này dùng mỹ nam kế với Lưu Văn sao?
Cũng thật là không soi gương xem lại mình thế nào, thật sự cho mình là soái ca lắm à.
Lưu Trạch Cử nhớ lại chuyện người này, trước kia đã lừa gạt của Lưu Văn không biết bao nhiêu tiền, còn thường xuyên dối nàng, thì tức vô cùng.
Bây giờ giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn làm trò như vậy, thật không thể chấp nhận nổi.
Đối phó với loại người này, không nên mềm lòng, nên hung hăng giáo huấn hắn.
Lưu Trạch Minh căn dặn quản gia, “Ta thấy nhị bá cũng khó xử, cứ mang hắn đến chỗ lão gia tử đi.”
“Ta thấy nếu là người thân, nên có dáng vẻ của người thân chứ.”
Lưu Trạch Minh không quan tâm Đinh Thục Lan sẽ tức giận thế nào, đối phó loại người này, không cần quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần ta vui là được.
Quản gia áp giải Đinh Tử Kiện đến chỗ lão gia tử, Lưu Trạch Minh bọn họ lên xe đi, còn việc lão gia tử xử lý Đinh Tử Kiện thế nào, họ cũng chẳng quan tâm.
Nghĩ cũng biết, lão gia tử không can thiệp cũng là vì mặt mũi, hoặc là xem mặt người con dâu Đinh Thục Lan này, hay là nể tình hữu nghị với lão gia tử nhà họ Đinh, đều sẽ không làm gì Đinh Tử Kiện.
Lưu Trạch Minh chỉ muốn cho Lưu Hoành Tuấn bọn họ biết, Đinh Tử Kiện không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với họ, cái gọi là mỹ nam kế kia, không thể thực hiện được đâu.
Đối phó Đinh Tử Kiện này, vẫn là để Lưu Hoành Tuấn bọn họ làm đi, dám lợi dụng Lưu Văn làm con bài, vì bản thân tranh thủ lợi ích, Lưu Trạch Minh chỉ hận không thể cho hắn một trận.
Cứ để họ chó cắn chó đi, Lưu Trạch Minh tin rằng khi biết tin nhà mình đã xuống phương Nam, Lưu Hoành Tuấn nhất định sẽ trút giận lên người Đinh Tử Kiện, tất cả đều tại hắn cả, nếu không đâu đến nỗi thế này.
Đinh Tử Kiện bị người áp giải đến chỗ lão gia tử, tâm tình hắn xuống đến đáy vực, hắn biết cho dù lão gia tử không trừng phạt hắn, ở lại Lưu gia, hắn cũng sẽ không yên ổn được.
Nghĩ đến việc rời khỏi Lưu gia, nhưng hắn có thể đi đâu, về nhà họ Đinh ư? Đừng mơ, nhà bên đó đang rối như tơ vò, người đông nhà chật, huống chi hắn đã rất vất vả mới rời được chỗ đó, Đinh Tử Kiện không muốn quay về.
Nhưng không quay về thì Lưu gia còn thu nhận hắn sao?
Đinh Tử Kiện xưa nay chưa bao giờ cảm thấy mình sai, hắn cảm thấy đều tại Lưu Văn không tốt, nếu không tại lời của nàng, thì làm sao hắn lại thành ra thế này?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận