Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 999: Mèo vờn chuột (1)

Khi bóng người hắn biến mất, trên không mới lưu lại một dấu vết độn không nhàn nhạt.
Đừng nói người thường, tu sĩ nếu không dùng thần niệm, cũng không thể bắt giữ cùng khóa mục tiêu tung tích Tô Dịch.

Quá nhanh rồi!

Lúc trước Tô Dịch ở tiểu Phong Đô giao thủ với Niết Phong thánh tử, người sau cũng từng vận dụng “Phong Ẩn Thuật”, bóng người trốn vào hư không, không có đấu vết, tốc độ càng nhanh như tia chớp quỷ mị, quỷ dị đáng sợ.

Nhưng nếu luận tốc độ, Phong Ẩn Thuật của Niết Phong thánh tử, rõ ràng kém Ngự Lưu Độn Không Thuật một mảng lớn!

“Thoát được sao?”

Trong truy kích, Tô Dịch ánh mắt lạnh nhạt, mà thần niệm của hắn khuếch tán, sớm xa xa tập trung một bóng người.

Đó là một thanh niên áo bào xám, tướng mạo tầm thường, lưng đeo một cây cung lớn màu đen, khi phi độn hư không, bóng người gần như hư ảo mơ hồ, tốc độ thế mà cũng nhanh kinh người.

Nếu đổi làm tu sĩ khác, sợ là sớm đuổi mất dấu rồi.

Nhưng Tô Dịch lại đang từng chút một rút ngắn lại khoảng cách với đối phương!

“Tô Dịch, ta nếu nhận thua, ngươi có thể dừng tay ở đây hay không?”

Tiếng thanh niên áo bào xám xa xa truyền đến.

“Không thể.”

Tô Dịch không cần nghĩ ngợi.

“Đã biết sẽ như vậy, thôi, vậy xem xem đến cuối cùng ai thắng ai thua!”

Thanh niên áo bào xám thở dài.

“Sai rồi, là phân sinh tử.”

Tô Dịch thản nhiên nói.

“Ha ha ha, được được được, nghe lời ngươi, phân sinh tử!”

Thanh niên áo bào xám cười to.

Vù!

Tiếng cười to đó của hắn còn vang dội trên bầu trời, bóng người như một ngôi sao băng rơi xuống, chợt lướt vào trong một mảng thần sơn mênh mông.

Bóng người Tô Dịch chợt lóe, trong vài cái lóe lên, nhẹ nhàng tới trước một mảng rừng rậm cổ xưa, cành cây dày đặc che cả bầu trời, làm trong rừng rậm tràn đầy âm u.

Thanh niên áo bào xám kia đã trốn vào chỗ sâu trong rừng rậm nguyên thủy nhìn lướt qua không thấy điểm cuối này

“Nơi này trái lại cực thích hợp mai phục cùng ám sát, đáng tiếc, đối với ta mà nói, cũng chỉ là bài trí mà thôi.”

Bóng người Tô Dịch chợt lóe, liền lướt vào rừng rậm.

“Đốt!”

Trên người hắn bỗng trào ra khí tức ất mộc màu xanh, một đôi mắt sâu thẳm lạnh nhạt cũng nổi lên thần quang màu xanh nhàn nhạt.

Mộc chi đạo vận!

Một cái chớp mắt này, thần hồn và khí tức của hắn nhất thời sinh ra cộng hưởng, hô ứng cùng một chỗ với hoa cỏ cây cối nơi đi qua.

Ào ~ Ào ~

Nơi bóng người Tô Dịch qua, cây cối lay động, cành cây nhảy múa.

Phàm là “loại cỏ cây” trong rừng rậm, tựa như hóa thành “mắt” của Tô Dịch, làm Tô Dịch đối với tình trạng ven đường rõ như lòng bàn tay, hiện ra không sót chút nào ở trong đầu.

Rất nhanh, khí tức thanh niên áo bào xám kia khi bỏ chạy lưu lại, liền bị Tô Dịch phát hiện, một đường đuổi theo.

Chỉ một lát sau, Tô Dịch giống như biết trước, chợt dừng lại.

Ầm! !

Ở trước người hắn ba mươi trượng chợt nổ tung, lao ra vô số mũi tên lửa, lấy thế rợp trời rợp đất, khuếch tán ra.

Đây rõ ràng là một tòa thiết sát trận đã sớm mai phục, khí tức hủy diệt cỡ đó, động cái có thể dễ dàng tiêu diệt tồn tại Tụ Tinh cảnh thế gian này.

Mưa tên lửa mãnh liệt bắn nhanh, nhưng chưa thương tổn chút nào đến Tô Dịch đã sớm dừng lại trước ở cách ba mươi trượng.

“Xem ra, trận ám sát này cũng không phải là lâm thời nổi ý, rõ ràng chuẩn bị đã lâu nha...”

Ánh mắt Tô Dịch lóe lên, trên mặt quanh quẩn sát khí.

Là ai, phái thích khách ám sát mình?

Tả thị nhất tộc?

Cho dù chủ nhân phía sau màn lần ám sát này không phải bọn họ, cũng nhất định không thoát được can hệ với bọn họ!

Nếu không, thích khách kia không có khả năng chuẩn bị đầy đủ như thế, đầu tiên là ở ngoài đại điện phía sau núi Tạ gia ám sát, một kế không thành, liền một đường dụ dỗ mình đến trong mảng rừng rậm này, ý đồ bằng vào cạm bẫy tỉ mỉ chuẩn bị sẵn để đối phó mình!

“Mộc chi đạo vận, trách không được có thể né tránh trước...”

Trong rừng rậm nơi cực xa, trên mặt thanh niên áo bào xám hiện lên một mảng ngưng trọng.

Tòa đại trận lúc trước, do ba mươi sáu khối trận đồ bí phù giá trị đắt đỏ tạo thành, sức sát thương vô cùng kinh người, nhưng bây giờ, không thể nghi ngờ đã lãng phí.

Điều này làm thanh niên áo bào xám cũng thấy đau thịt một phen, “Chờ hành động lần này chấm dứt, nhất định phải bảo người thuê bù lại gấp bội tổn thất!”

Trong lúc suy nghĩ, hắn lắc mình mà đi.

Làm một trong các thích khách Tụ Tinh cảnh đỉnh cao nhất trong thế lực Khổ Hải, thủ đoạn ám sát của thanh niên áo bào xám tự nhiên sẽ không đơn giản như thế.

Một lát sau.

Tô Dịch một đường truy tung, xuyên qua rừng rậm mênh mông kia, tới một khu hẻm núi núi non trùng điệp, đá lởm chởm.

Ầm! Ầm!

Chợt, từng ngọn núi lay động, đá núi lăn ầm ầm xuống, giống như trời sập xuống, vô số tảng đá lớn như thủy triều ngã nhào xuống.

Toàn thân Tô Dịch khí tức lưu chuyển, tràn ngập ra hành thổ thần vận hùng hậu mênh mông.

Một màn không thể tưởng tượng đã xảy ra, chỉ thấy vô số tảng đá lớn rậm rạp rơi xuống kia chợt dừng lại ở trên không, không nhúc nhích, như yên lặng!

Mà theo Tô Dịch vung tay áo bào.

Ầm ầm ầm!

Vô số tảng đá lớn lơ lửng yên lặng trên không trung nổ tung, hóa thành bột phấn.

Hầu như cùng lúc, bàn chân Tô Dịch phát lực, chợt dậm chân một phát.

Ầm!

Dưới mặt đất như có địa long cuộn mình, phụ cận nghìn trượng ầm ầm sụp đổ xuống, từng ngọn núi sừng sững kia cũng theo đó sập ở trên mặt đất.

Trời đất rung chuyển, khói bụi lan tỏa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận