Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1382: Thiệp mời đưa tới cửa (2)

Về sau, sau khi Ứng Khuyết có được một bộ phận lực lượng thiên phú của Bạch Trạch, lại tu luyện Lôi Ly Hóa Sinh Quyết, cũng tính là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Được trao tặng hậu hĩnh như thế, Ứng Khuyết cũng không khỏi thất thần hồi lâu, trong lòng quay cuồng, hoàn toàn thất thố.

Hắn làm sao không rõ, cái này tuyệt đối có thể xưng là đại tạo hóa chỉ có thể gặp chứ không thể cầu trên đường hóa rồng của hắn?

“Ứng mỗ nhất định không phụ tiên sinh kỳ vọng!”

Ứng Khuyết quỳ xuống dập đầu.

“Cái này là duyên pháp, cũng là thứ ngươi nên đạt được.”

Tô Dịch thuận miệng nói.

Ứng Khuyết từng lấy tính mạng thực hiện hứa hẹn, Tô Dịch tự nhiên sẽ không bạc đãi con hắc giao này.

Thật ra, trong những ngày qua, Tô Dịch đã không chỉ một lần truyền thụ diệu pháp, tặng cho bảo vật.

Như đám người Ninh Tự Họa, Trà Cẩm, Văn Linh Tuyết, tất cả đều từng được Tô Dịch tặng.

Ngay cả đám Đào Thanh Sơn, Hoàng Càn Tuấn, cũng đều có thu hoạch.

Đối với Tô Dịch mà nói, những bảo vật này chưa thể nói là quý giá bao nhiêu, những diệu pháp kia hắn cũng có, cho nên cũng không quá để ý.

Nhưng đối với những người được tặng mà nói, ý nghĩa tự nhiên không tầm thường.

...

Thời gian cực nhanh.

Hai tháng thời gian vội vàng qua đi.

Đã là tháng một của năm sau.

Bên ngoài, theo thiên địa linh khí không ngừng sống lại, trong thiên hạ gió nổi mây phun, các quốc gia thế tục lớn đều lâm vào trong rối loạn rung chuyển.

Vô số nhân vật chói mắt, quật khởi trong loạn thế, nổi tiếng trong rung chuyển, lấy giết chóc cùng máu tươi, viết truyền kỳ của mình.

Các danh sơn linh thủy trong thiên hạ, đã thành vùng giao tranh của binh gia.

Như là tám đại yêu sơn của Đại Chu, ba đại cấm địa của Đại Tần vân vân, hôm nay nghiễm nhiên đã thành thanh tú bảo địa hàng đầu thế gian.

Ngoài ra, còn có thế lực thế giới vị diện khác vượt giới mà đến, ở trong loạn thế rung chuyển này công chiếm địa bàn, thu nạp môn đồ, lớn mạnh thực lực của mình.

Thế lực tu hành to nhỏ, cũng theo đó mọc lên như nấm.

Đây là thiên địa linh khí mang đến biến hóa.

Theo trong thiên địa linh khí càng ngày càng nồng đậm, hầu như là thay đổi toàn bộ Thương Thanh đại lục mọi lúc.

Đây cũng là dấu hiệu trước khi một hồi thịnh thế tiến đến.

Cũng là lời chú giải một hồi rung chuyển tanh máu lan đến thiên hạ, từ từ mở màn che.

Thiên địa đang thay đổi, thế sự đang thay đổi, tất cả đều đang thay đổi.

Thân ở trong kịch biến bực này, kẻ không thể thích ứng, nhất định sẽ bị dần dần đào thải, kẻ có gan vượt qua dòng nước xiết, thường thường có thể kiếm lấy một phen biến hóa cá chép vượt long môn.

Không chỉ Nhân tộc trong thế tục, dù là cỏ cây tinh quái, yêu thú âm hồn vân vân trong núi sâu rừng già, đều ở trong thiên địa biến hóa như vậy không ngừng lột xác.

Đây là dòng lũ thiên hạ, thuận thì sống, nghịch thì chết.

Tương tự cũng là thời cơ tuyệt hảo hạng người tu hành mưu đoạt cơ duyên, tìm kiếm đột phá!

Nhưng tất cả cái này, đều không quan hệ với Tô Dịch.

Hai tháng qua, hắn luôn ở trong di tích Quần Tiên Kiếm Lâu bế quan tiềm tu, không hỏi chuyện đời.

“Chỉ thiếu một tia cơ hội nữa...”

Một ngày này, Tô Dịch từ trong ngồi thiền mở mắt, khí tức bình thản như ngọc thô, chất phác vô hình.

Đây được tính là một lần bế quan thời gian dài nhất từ khi hắn chuyển thế đến nay.

Chẳng qua, hắn lần bế quan này rất khác thường, không cố ý truy cầu con đường, mà là luôn chải chuốt lại những việc trải qua ở kiếp này, lắng đọng lại bản ngã tâm cảnh.

Như phép tham thiền tọa vong của phật môn, thuật quan chiếu động huyền của đạo môn.

Mục đích cuối cùng, là vì để tâm cảnh thực hiện thật sự vô khuyết thiếu không sơ hở.

Mà lúc này, Tô Dịch đã làm được một bước này!

“Việc cơ hội, trong cõi có trời định, như hồ sen hoa nở, ong bướm tự đến, nếu cố ý cưỡng cầu, ngược lại rơi xuống tiểu thừa.”

Tô Dịch đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi ra khỏi nơi bế quan.

“Đạo hữu, cuối cùng đợi được ngươi rồi.”

Mới vừa đi ra ngoài đại điện, chỉ thấy Ninh Tự Họa cũng chờ đợi đã lâu, đi lên đón.

“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Dịch chú ý tới, trên mặt Ninh Tự Họa mang theo một tia sốt ruột.

Ninh Tự Họa lập tức nói: “Năm ngày trước, Thiên Sát huyền tông phái người đến, điểm danh mời đạo hữu ở mười chín tháng giêng, tham gia ‘Vân Đài đại hội’ .”

Tô Dịch ngẩn ra, cái gì Thiên Sát huyền tông, Vân Đài đại hội, hắn hoàn toàn chưa từng nghe nói.

Ninh Tự Họa vội vàng giải thích: “Đạo hữu có điều không biết, ở trong hai tháng nay ngươi bế quan, thế cục bên ngoài đã sớm xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.”

Dựa theo nàng nói, Thiên Sát huyền tông này, là một thế lực tu hành đến từ dị giới, nội tình cường đại, cường giả như rừng.

Thiên Sát huyền tông từ cảnh nội Đại Tần quật khởi, đến nay nghiễm nhiên đã là thế lực đứng đầu đếm trên đầu ngón tay của cảnh nội Đại Tần.

Mà ở năm ngày trước, Thiên Sát huyền tông phát ra thiệp mời, mời thế lực cùng cường giả đỉnh cao nhất cảnh nội ba nước Đại Chu, Đại Ngụy, Đại Tần, cùng nhau tham gia Vân Đài đại hội này, cùng bàn việc lớn.

“Đạo hữu hai tháng nay tuy đang bế quan, mà sự tích lúc trước ở cảnh nội Đại Chu quét ngang cường giả Thiên Ngục Ma Đình, đến nay còn truyền tụng ở thiên hạ, lần này Thiên Sát huyền tông mời đạo hữu tới tham gia Vân Đài đại hội, trái lại cũng không kỳ quái.”

Ninh Tự Họa nói.

Tô Dịch nghe xong, lại thiếu hứng thú, xua tay nói: “Ngươi từ chối là được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận