Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1962: Trăng đỏ tươi hiện trước cổng Uổng Tử (2)

Tô Dịch nghĩ một chút, lại nhắc nhở nói: “Mặt khác, thành Uổng Tử này có thể so với một thế giới mênh mông rộng lớn, trong đó tràn ngập không biết bao nhiêu hung hiểm, ngươi ở trước khi hội hợp với ta, tốt nhất che giấu khí tức bản thân, chớ kinh động những tai họa hung linh kia, cũng chớ xảy ra ngoài ý muốn, để tránh ở trên đường xảy ra khúc chiết.”
“Ừm!”

Đôi mắt U Tuyết nhu tình như nước, trong lòng vui vẻ, chỉ cảm thấy những lời dặn dò này của Tô Dịch, so với bất cứ lời tâm tình nào trên thế gian cũng êm tai hơn, hận chỉ mong Tô Dịch nói thêm một ít nữa.

Đáng tiếc, Tô Dịch đã không có gì để dặn dò.

“Đi, đi trong thành dạo một chút.”

Hắn vươn người đứng dậy.

Mắt U Tuyết tỏa sáng, đứng dậy đuổi theo.

Rất ít nữ nhân có thể ngăn được dụ hoặc của đi dạo phố.

Nhất là lần này có thể đi dạo cùng Tô Dịch, U Tuyết chỉ cảm thấy cái này so với đột phá một cảnh giới trên đại đạo còn làm người ta kích động cùng thỏa mãn hơn.

...

Thành Thiên Tuyết ban ngày phồn hoa như nước, náo nhiệt ồn ào.

Hạng người tu hành đến từ trời nam biển bắc hội tụ ở đây, cũng mang đến đủ loại kỳ trân dị bảo cổ quái.

Đối với Tô Dịch hôm nay mà nói, trên người tuy không thiếu tài nguyên tu hành, nhưng đã tới thành Thiên Tuyết, hắn tự nhiên không ngại bán đi bảo vật không dùng đến trên người, toàn bộ đổi thành bảo vật có thể thỏa mãn về sau tu hành.

Lúc hoàng hôn.

Tô Dịch thắng lợi trở về.

Hôm nay khi đi dạo phố, tuy chưa phát hiện bao nhiêu thiên tài địa bảo chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nhưng cũng thực sự làm Tô Dịch gặp được không ít bảo bối tốt đủ để thỏa mãn bản thân tu hành.

Như là cửu phẩm linh tủy, hoàng giai thần liệu, tài liệu bí phù đỉnh cấp linh đạo vân vân.

Ngoài ra, còn có một số vật phẩm hiếm lạ khác, như rượu ngon Thiên Thu Tuyết tới từ “Hắc Triều giới”, “Vân Ti Vụ Trà” đến từ Vân Vụ tộc chính tay hái vân vân.

Những vật phẩm này, đặt ở nơi khác hầu như rất khó nhìn thấy.

Nhưng ở thành Thiên Tuyết, thì lúc nào cũng có thể mang đến kinh hỉ cho người ta.

U Tuyết cũng rất thỏa mãn.

Nàng dọc theo đường đi cũng chọn lựa một ít món đồ chơi nhỏ cổ quái, như là cây trâm, vòng tay, khuyên tai vân vân...

Ánh nắng chiều như lửa, đẹp đẽ rực rỡ.

Thành Thiên Tuyết vẫn náo nhiệt phi phàm, phố lớn ngõ nhỏ, xe ngựa đông đúc, dòng người như dệt.

“Nếu không có thế sự phân tranh, mỗi ngày đi dạo phố, dùng trà, uống rượu, làm một ít chuyện mình thích làm như vậy, thật là tốt biết bao.”

U Tuyết có chút cảm khái.

Trong lòng nàng lại bổ sung một câu, đương nhiên, Tô Huyền Quân ngươi cũng phải có mặt, nếu không, những thứ này đều quá vô vị.

“Thế sự sao có thể như ý người hết.”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Cho dù trên trời thực có tiên thần, cũng tất nhiên đều có các loại bất đắc dĩ, đó là đại đạo ràng buộc, nhân thế hối hả, tu sĩ chúng ta, điều duy nhất có thể làm, đó là giữ đạo tâm, lạnh nhạt nhìn phù hoa.”

U Tuyết mím môi cười lên.

Đây là Tô Huyền Quân, hành tẩu ở hồng trần vạn trượng, chìm nổi ở thế sự lưu chuyển, một tấm lòng hướng đạo kia, cũng tuyệt đối sẽ không lâm vào ràng buộc.

“Sắc trời sắp tối, chúng ta nên đi Đảo Huyền lĩnh rồi.”

Tô Dịch giương mắt nhìn nhìn bầu trời.

Ánh nắng chiều như lửa đang trở nên ảm đạm, một vầng trăng đỏ tươi nhàn nhạt, ở chỗ chân trời như ẩn như hiện.

Người đời đều biết, chỉ có lúc trăng đỏ tươi chiếu rọi ở bầu trời, cổng thành Uổng Tử, mới có thể mở ra ở sâu trong Đảo Huyền lĩnh.

Hai người lập tức đi về phía đông thành.

Dọc theo đường đi, lấy tu vi hai người, có thể sâu sắc phát hiện khí tức không ít nhân vật hoàng giả, đều đang lao về phía thành đông.

Không thể nghi ngờ, hoàng giả những ngày qua chờ ở trong thành Thiên Tuyết, đã sớm quyết định chủ ý ở đêm nay tới thành Uổng Tử!

Thẳng đến lúc đi ra khỏi cổng thành không lâu.

Tô Dịch đột nhiên quay đầu.

Chỉ thấy trên tường thành nguy nga cổ xưa, bóng dáng người trung niên áo bào vải không biết từ khi nào đã đứng ở nơi đó.

“Bảo trọng.”

Người trung niên áo bào vải khẽ nói.

Tô Dịch cười cười, xoay người mà đi.

...

Từ thành Thiên Tuyết hướng đông ba trăm dặm, là chỗ “Đảo Huyền lĩnh”.

Dãy núi cổ xưa này cực kỳ quỷ dị, giống như một lục địa, lơ lửng ở trên không trung, đỉnh núi treo ngược, thân núi hướng lên trời.

Cái tên Đảo Huyền lĩnh, liền bởi vậy mà có.

Sắc trời tối tăm, ánh nắng chiều rút đi, bóng đêm đã sắp đến.

Một vầng trăng đỏ tươi kia dần dần từ chân trời dâng lên giữa bầu trời, ánh trăng đỏ tươi như máu, làm trời đất u ám này phủ kín một tầng ánh sáng đỏ sậm áp lực lòng người.

Mà ở sâu trong Đảo Huyền lĩnh, thì trào ra một mảng sương mù màu đen che trời, sương mù bốc lên mấp máy, trong mơ hồ, xây dựng ra một cánh cổng hư ảo cao chừng trăm trượng.

Giống như cánh cổng đi thông địa ngục, ngang trời xuất hiện!

Mà ở trong khu vực phụ cận, sớm đã có rất nhiều bóng người hoàng giả khí tức khủng bố đặt chân.

Trong đó được chú ý nhất, là trận doanh do Mạnh bà điện, Hoàng Tuyền điện, Hỏa Chiếu thần cung ba đại đạo thống đỉnh cấp này tạo thành.

Mạnh bà điện lão quái vật Huyền U cảnh Lô Trường Minh, Hoàng Tuyền điện thái thượng trưởng lão Huyền U cảnh Vân Tùng Tử, Hỏa Chiếu thần cung nội các tiếp dẫn sứ “Phong Vũ Chi” đều ở trong đó.

Bắt mắt nhất, thuộc về Phong Vũ Chi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận