Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 447: Động hỏa kim đồng (1)

Trước đó không lâu, Võ Linh hầu Trần Chinh còn từng nói với hắn chuyện có liên quan tới thú triều Huyết Đồ yêu sơn.
Nhưng hắn lại không ngờ, khối hồn ngọc thần bí này, lại rất có thể là Hô Duyên Hải ở thời điểm mười năm trước, từ trong Huyết Đồ yêu sơn mang ra.

“Chẳng lẽ nói, thân thế Khuynh Oản, còn có liên quan với Huyết Đồ yêu sơn?”

Tô Dịch khi suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới, Ninh Tự Họa từng nói, thế tục chi giới này xa không đơn giản như mặt ngoài.

“Tám đại yêu sơn” cảnh nội Đại Chu, liền đều có rất nhiều quỷ dị cùng khác thường!

Như Vạn Cổ yêu sơn có đầm lầy màu máu, tọa lạc một tòa tế đàn kỳ dị, thờ phụng đầu lâu quỷ dị không trọn vẹn...

Ngân Diễm yêu sơn có thi quật trong lòng đất, phân bố xác ướp cổ quỷ dị.

Trong Bảo Tự yêu sơn, thì có phế tích quỷ dị sinh ra sen yêu màu đen cùng tiếng tụng kinh...

Mà dựa theo Võ Linh hầu Trần Chinh nói, Huyết Đồ yêu sơn cũng tương tự có giấu huyền cơ không muốn ai biết!

Tô Dịch thu nạp suy nghĩ, lại hỏi: “Hô Duyên Hải hôm nay ở đâu?”

Trung niên áo bào gấm run giọng nói: “Đà chủ ở thời điểm một tháng trước, đã tới tổng đà Âm Sát môn ta, nghe nói môn chủ muốn mưu đồ một việc lớn, triệu tập đà chủ phân đà sáu châu của Đại Chu tới tham dự, đến nay còn chưa từng trở về.”

Tô Dịch kinh ngạc: “Sau khi trải qua Âm Sát chi kiếp năm đó, Âm Sát môn các ngươi không phải sớm đã nguyên khí tổn thương to lớn, gần như sụp đổ, lúc này mới trôi qua bao nhiêu năm, lại tính mưu đồ việc lớn gì?”

Trung niên áo bào gấm lắc đầu nói: “Việc lớn cơ mật bực này, xa không phải ta loại nhân vật này có thể biết được.”

Tô Dịch hỏi lại: “Tổng đà Âm Sát môn các ngươi ở chỗ nào?”

Trung niên áo bào gấm vội vàng nói: “Ta chỉ biết là ở cảnh nội Bạch Châu, về phần vị trí cụ thể, chỉ có Hô Duyên Hải đà chủ phân đà như vậy mới biết được.”

Bạch Châu?

Tô Dịch đột nhiên nhớ tới, Lan Lăng Tiêu thị nhất tộc chỗ Tiêu Thiên Khuyết, chiếm cứ ở cảnh nội Bạch Châu.

Hơn nữa, Ngọc Kinh thành giáp với Bạch Châu, có thể xưng là kinh đô trọng địa Đại Chu.

Ai có thể ngờ được, tổng đà Âm Sát môn bị người đời coi là tà ma ngoại đạo, thế mà lại sẽ chiếm cứ ở nơi cỡ đó?

Rất nhanh, Tô Dịch liền lắc lắc đầu.

Hắn từ trước tới giờ lười tự hỏi chuyện không có quan hệ gì với mình.

Sở dĩ nhằm vào Âm Sát môn, cũng chỉ là muốn tìm hiểu một phen manh mối có liên quan với thân thế Khuynh Oản mà thôi.

Hơi trầm ngâm, Tô Dịch mở miệng nói: “Chuyện hôm nay...”

Nhưng không chờ hắn nói xong, trung niên áo bào gấm liền hít sâu một hơi, thề chắc như đinh đóng cột: “Công tử, Lỗ Xuyên ta thề với trời, cam đoan sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay, nếu không ắt gặp trời phạt, không được chết tử tế!”

Tô Dịch nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta là muốn nói cho ngươi, chờ Hô Duyên Hải trở lại, ngươi có thể nói chuyện hôm nay cho hắn, hắn nếu muốn báo thù, cứ việc đến Sấu Thạch cư tìm ta là được.”

Lỗ Xuyên dại ra ở đó, trong lòng là sụp đổ.

Ta đây vừa thề xong, ngươi liền bảo ta mang chuyện nói cho đà chủ, nhỡ đâu thực gặp trời phạt không được chết tử tế thì làm sao bây giờ! ?

Hồi lâu.

Khi Lỗ Xuyên lấy lại tinh thần, Tô Dịch đã sớm không biết rời khỏi từ khi nào.

...

Đối với lời Lỗ Xuyên nói, Tô Dịch cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Hắn tính đi xác minh một phen.

Sau nửa canh giờ.

Bóng người Tô Dịch xuất hiện ở phường Vĩnh An.

Nơi này phòng xá thấp bé cũ nát, rậm rạp, hỗn độn không chịu nổi.

Ngày hôm qua, Tô Dịch đã ngồi xe ngựa Trịnh gia, từng cùng Trịnh Mộc Yêu đến nơi đây, cũng lợi dụng một đoạn ngọn nến màu máu đó, tìm được chỗ ở của Ông Vân Kỳ.

Chẳng qua, lúc ấy hắn một lòng muốn tới Thiên Nguyên học cung một chuyến, cho nên vẫn chưa đi gặp mặt Ông Vân Kỳ.

Một mình Tô Dịch quen thuộc hành tẩu ở giữa phòng xá nhỏ bé dày đặc chật hẹp như mạng nhện kia.

Không bao lâu, liền đi tới trước một tòa đình viện cổ xưa rách nát nọ.

Khi hắn vừa muốn tiến lên gõ cửa, đột nhiên dừng bước, sâu sắc cảm ứng được, xung quanh đình viện cũ nát này, có một tia trận pháp dao động như có như không.

Nếu trực tiếp đi gõ cửa, nhất định sẽ nháy mắt đưa tới sát kiếp!

“Lấy đại trận che giấu động tĩnh của đình viện, lại có thể tạo được tác dụng giết địch, kẻ này làm như vậy, chẳng lẽ là đang đề phòng cái gì?”

Tô Dịch thầm nghĩ.

Nghĩ chút, trong lòng hắn khẽ động, đôi mắt vốn thâm thúy trong suốt lặng yên hiện ra một đôi hình ảnh huyền ảo tối nghĩa, giống như ngọn lửa màu vàng nhạt.

Động Hỏa Kim Đồng!

Cái gọi là động nhược quan hỏa (thấy rõ), vừa xem hiểu ngay.

Động Hỏa Kim Đồng môn bí thuật thần hồn này, chính là vận dụng khéo léo đối với lực lượng thần hồn cảm giác, làm đôi mắt như có thần giúp, có thể quan sát được linh khí, âm khí, sát khí vân vân các vật vô hình phân bố ở trong thiên địa.

Tương tự, cũng có thể quan sát được bố cục cùng dấu vết của trận pháp.

Chỉ một lát sau, ở dưới Động Hỏa Kim Đồng của Tô Dịch quan sát, trận pháp bao trùm ở quanh tòa đình viện cũ nát này liền không chỗ nào che giấu.

Tô Dịch cất bước tiến lên, thẳng đến lúc vòng đến vị trí phía sau tòa đình viện này, ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái ở trên một chỗ viên gạch hơi nhô lên của vách tường.

Vô thanh vô tức, cả tòa đại trận nhất thời lâm vào trong một loại yên lặng kỳ diệu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận