Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1650: Ngày năm tháng Năm (2)

Phó Thanh Vân chậm rãi nói, thuộc như lòng bàn tay đối với những bảo vật này.
“Chẳng qua, dù sao trải qua ba vạn năm Ám Cổ Chi Cấm ăn mòn, tất cả bảo vật Hoàng cảnh thế gian này, dù có thể bảo tồn đến bây giờ, cũng tất nhiên tàn phá nghiêm trọng.”

Phó Thanh Vân nói: “Nhưng không thể không nói, nếu bọn họ thực vận dụng loại bảo vật này, uy năng cỡ đó, vẫn mạnh không thể tưởng tượng.”

“Ngoài ra, các thế lực cổ xưa này truyền thừa lâu đời, nội tình cũng vô cùng hùng hậu, nhất định sẽ không thiếu bí phù cấp bậc Hoàng cấp...”

Thẳng đến lúc Phó Thanh Vân nói xong, Tô Dịch đại khái đã hiểu.

Lần này vì đối phó hắn, các thế lực cổ xưa đó không chỉ xuất động số lượng khổng lồ nhân vật Linh Luân cảnh, hơn nữa còn mang nội tình của bọn họ đều vận dụng tới!

Chẳng qua, loại tình huống này cũng ở trong dự kiến của Tô Dịch.

Thế lực lớn sở dĩ là thế lực lớn, không chỉ có được nhiều cường giả lợi hại tọa trấn, còn ở chỗ có được nội tình cùng truyền thừa cực kỳ cổ xưa.

Như bí bảo cùng lực lượng các nhân vật Hoàng cảnh kia lưu lại, đó là nội tình để các thế lực lớn này có thể ngạo nghễ thế gian.

“Về phần Thiên Hành kiếm trai, Thiên Đấu linh giáo cùng Hóa Tinh yêu tông, bọn họ tuy đến từ thế giới vị diện khác, nhưng trong mỗi thế lực tất nhiên cũng không thiếu con bài chưa lật cùng đòn sát thủ tương tự.”

Phó Thanh Vân nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch, vẻ mặt trang trọng nghiêm túc nói: “Đổi lại mà nói, một trận chiến này, bọn họ sẽ dốc hết tất cả biện pháp để tiêu diệt đạo hữu!”

Tô Dịch không bận tâm lắm gật gật đầu, nói: “Bọn họ thua không nổi, chỉ có thể mượn một trận chiến này, được ăn cả ngã về không, dùng hết toàn bộ, ta hiểu.”

Lời nói tùy ý, lạnh nhạt như cũ.

Phó Thanh Vân thấy vậy, nhất thời như hiểu ra, cười nói: “Nhìn ra được, đạo hữu sớm đã định liệu trước, Phó mỗ rất chờ mong, đến lúc đó đạo hữu có thể mang tới cho người đời kinh hỉ lớn bao nhiêu.”

Tô Dịch cười cười, nói: “Ở trong mắt ta, đây chẳng qua là một hồi đánh đấm quậy phá nho nhỏ mà thôi, đâu có đáng nói là kinh hỉ gì.”

Phó Thanh Vân và Hạ hoàng nhìn nhau một cái, đều bị loại ý tứ hàm xúc khinh miệt kia trong lời của Tô Dịch lơ đãng toát ra làm chấn động.

Thật ra, bọn họ đã hiểu lầm.

Tô Dịch căn bản không phải khinh miệt, mà là ăn ngay nói thật mà thôi.

Một trận quyết đấu như vậy, có lẽ đủ để dẫn phát thiên hạ chú ý, ảnh hưởng hướng đi của toàn bộ đại thế rực rỡ.

Nhưng xét đến cùng, cũng chỉ là một hồi đại chiến cấp bậc linh đạo mà thôi.

Đối với Tô Dịch kiếp trước từng trải qua không biết bao nhiêu đại chiến Hoàng cảnh mà nói, chiến đấu như vậy, quả thực chưa đáng nói tới.

Nói chuyện phiếm thêm một lát, Phó Thanh Vân liền cáo từ mà đi.

Hạ hoàng thì ở lại.

Hắn từ trong tay áo bào lấy ra một hộp ngọc, vẻ mặt trịnh trọng đưa cho Tô Dịch, nói: “Đạo hữu, lần quyết đấu này, Hạ thị nhất tộc ta tuy không thể giúp được gì to tát, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không đứng nhìn, đây là chí bảo tổ truyền của Hạ thị nhất tộc ta, tên gọi ‘Cửu Châu Xã Tắc Đỉnh’ ...”

Không đợi nói xong, Tô Dịch có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tâm ý ta nhận, bảo vật ngươi vẫn là tự mình thu lại đi.”

Hạ hoàng sửng sốt, vừa muốn nói gì, Tô Dịch đã từ ghế mây đứng dậy, nói: “Ngươi nếu thật muốn giúp ta, chờ ngày năm tháng Năm, sau khi ta thu thập những thế lực lớn kia, ngươi đi giúp ta thu thập chiến lợi phẩm là được.”

Hạ hoàng: “...”

Nhiệt huyết trong lòng hắn không hiểu sao dâng trào hẳn lên, đoạn lời nhìn như tùy ý tự nhiên này, ý tứ hàm xúc toát ra, lại không thể nghi ngờ ngạo nghễ tự phụ đến cực hạn!

Khi màn đêm đến, Hạ hoàng cũng cáo từ rời khỏi.

“Tô huynh, ngày năm tháng Năm, ta cùng sư tôn, Thanh Nha có thể cùng đi xem chiến đấu được không?”

Lúc ăn cơm, Văn Tâm Chiếu nhịn không được hỏi.

“Lời hôm nay Hạ hoàng và Phó Thanh Vân nói, chỉ là lực lượng bề ngoài của các thế lực đối địch kia, ta hoài nghi, phía sau màn lần quyết đấu này, còn cất giấu chuyện càng hung hiểm hơn.”

Tô Dịch nghĩ một chút, nói: “Ta tuy không sợ xảy ra cái gì bất ngờ, nhưng không muốn các ngươi vô duyên vô cớ gặp phải điều gì bất trắc.”

Ánh mắt hắn đảo qua Văn Tâm Chiếu, Thanh Nha cùng Hàn Yên chân nhân, cười nói: “Cho nên, các ngươi cứ an tâm ở đây chờ đợi là được.”

Tô Dịch rất rõ, chuyện hắn có Hạt Giống Thương Thanh, thiên hạ sớm đã biết hết, mà nay, Linh Lung Quỷ Vực kia nghiễm nhiên thành nơi trung tâm cơn bão.

Ở bề ngoài, nhìn như là quyết đấu giữa hắn cùng những kẻ địch kia, nhưng ai cũng khó mà nói, đến lúc đó có phải có thế lực khác xen vào hay không.

Ví dụ như lần trước độ kiếp, không ai ngờ được, lực lượng của Bắc Hàn kiếm các đến từ Thiên Hà giới thế mà cũng xuất hiện.

Tô Dịch tự nhiên không sợ những thứ này, nhưng không thể không cân nhắc an nguy của người bên cạnh.

Đám người Văn Tâm Chiếu thấy vậy, chỉ có thể từ bỏ.

...

Thời gian trôi qua một ngày lại một ngày.

Tu sĩ hội tụ trong Linh Lung Quỷ Vực cũng càng ngày càng nhiều.

Dù là Vân Ẩn kiếm sơn, Đông Quách thị, Âm Sát minh điện thế lực cổ xưa bực này không tham dự trong lần quyết đấu này, cũng đều có cường giả chạy tới.

Như là Thẩm Tùy Vân của Vân Ẩn kiếm sơn, Đông Quách Phong của Đông Quách thị, Tuyền Chỉ thánh nữ của Âm Sát minh điện vân vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận