Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3359: Ý vị sâu xa (2)

Trong lòng Nguyệt Ngưng rùng mình, tuy nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Thôi được, ngươi theo ta tiến vào.”
Chuyện tới trước mắt, Thường Nhạc Hành ngược lại có chút hối hận.

Nơi đây nếu là đầm rồng hang hổ, hắn mạo muội xâm nhập, chẳng phải là xong rồi?

“Các hạ vì sao không tiến vào?”

Nguyệt Ngưng giương mắt nhìn qua.

Thường Nhạc Hành âm thầm hít sâu một hơi, cắn răng một cái, đi vào Tiểu Như Ý Trai.

Hắn không tin, người nơi này, dám bất lợi đối với hắn đệ tử hạch tâm của Ngọc Tiêu tiên tông này!

...

Đại điện tầng thứ chín.

Sau khi biết được mục đích Tô Dịch sưu tập các tiên dược kia, Thanh Vi đang muốn nói gì.

Đột nhiên, ngoài đại điện vang lên tiếng của Nguyệt Ngưng:

“Vãn bối mạo muội đến quấy rầy, mong các vị tiền bối thứ lỗi.”

Vệ Minh bộ dạng thư sinh sắc mặt trầm xuống, Nguyệt Ngưng này, thế mà không hiểu một chút quy củ nào sao, không thấy bọn họ đang nói chuyện với Đế Quân đại nhân?

“Chuyện gì?”

Giọng điệu Thanh Vi cũng có chút lạnh như băng.

Ngoài đại điện, Nguyệt Ngưng vội vàng nói: “Có một truyền nhân Ngọc Tiêu tiên tông tự xưng Thường Nhạc Hành nói, hắn cùng vị tiền bối kia vừa rồi giá lâm nơi đây là... Là huynh đệ tốt, vãn bối không dám chậm trễ, mới không thể không mạo muội tiến đến quấy rầy.”

Mọi người ngẩn ra, thiếu chút nữa tức quá mà cười.

Ngọc Tiêu tiên tông tính là cái gì, đừng nói một truyền nhân, dù là khai phái tổ sư của nó đến đây, cũng không có tư cách đi gặp mặt Đế Quân đại nhân, càng miễn bàn xưng huynh gọi đệ với Đế Quân đại nhân!

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, chỉ thấy Tô Dịch nói: “Để hắn vào đi.”

Lập tức, đám người Thanh Vi có chút mơ hồ.

Mà lúc này, Thường Nhạc Hành cũng ở dưới Nguyệt Ngưng dẫn dắt, đi vào đại điện.

“Ha ha, Tô Dịch ngươi quả nhiên ở nơi này.”

Thường Nhạc Hành liếc một cái liền thấy được Tô Dịch, quay đầu nói với Nguyệt Ngưng: “Ta sớm nói, hai chúng ta quen biết, bây giờ ngươi tin rồi chứ?”

Nguyệt Ngưng cúi đầu, không hé răng.

Tô Dịch tựa cười mà không cười, nói: “Ngươi tìm ta làm gì?”

Thường Nhạc Hành cười ha ha nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, lúc trước ta cũng đang đi dạo phố, vừa vặn nhìn thấy ngươi đi vào Tiểu Như Ý Trai này, cho nên liền thuận tiện đến xem.”

Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua đám người Thanh Vi, Vệ Minh.

Sau đó, nụ cười trên mặt hắn đọng lại, đôi mắt trợn to, cả người dại ra ở đó.

Trên trán đầm đìa mồ hôi.

Thân thể cũng không ngăn được run lên.

Hắn đã nhìn thấy gì?

Tiên... Tiên nhân!

Còn là cả thảy bốn vị!

Xong rồi...

Thường Nhạc Hành tuyệt vọng, cả người hoàn toàn ngây dại.

Không khí đại điện yên tĩnh.

Bọn Thanh Vi đều cảm giác có chút kỳ quái, bọn họ đều đã nhìn ra, Đế Quân đại nhân là quen biết với tiểu tu sĩ này.

Nhưng tiểu tu sĩ này... Lại tựa như rất gò bó cùng khẩn trương.

Vệ Minh vội ho một tiếng, vẻ mặt hòa ái cười nói: “Vị đạo hữu này chớ câu nệ, ta là chủ sự Tiểu Như Ý Trai này, tên Vệ Minh, chỉ có tu vi Hư cảnh trung kỳ, xa xa chưa đáng nói gì, nhưng ở Thiên Đỉnh tiên thành, cũng coi như có chút uy danh...”

Không đợi nói xong, đầu Thường Nhạc Hành ầm một tiếng.

Hư cảnh Chân Tiên! ?

Cả người hắn run rẩy, thiếu chút nữa ngất đi.

“Vệ Minh, ngươi dọa vị đạo hữu này rồi!”

Thanh Vi mắng một câu.

Vệ Minh nhất thời hổ thẹn, liên thanh xin lỗi.

Thanh Vi cất bước tiến lên, vẻ mặt nghiêm túc hướng về Thường Nhạc Hành nhún chân thi lễ, nói: “Thiếp thân Thanh Vi, tu vi Thánh cảnh sơ kỳ, đồng đạo cảnh nội Cảnh Châu đều gọi ta...”

Nàng còn chưa nói xong, mắt Thường Nhạc Hành chợt trừng tròn xoe, thất thanh thét lên: “Tiên Quân! ?”

Bịch!

Hai đầu gối hắn mềm nhũn, ngã bệt xuống đất, cả người run rẩy không ngừng như co giật.

Mọi người: “...”

Tô Dịch từ đầu tới giờ như có hứng thú xem náo nhiệt, thấy vậy không khỏi cười to lên.

Tiểu tử này, rõ ràng bị dọa hỏng rồi!

Thanh Vi chớp đôi mắt quyến rũ linh động một phen, cũng không khỏi mỉm cười.

Nàng hoàn toàn hiểu rồi.

Tiểu tu sĩ Ngọc Tiêu tiên tông này, có lẽ quen biết với Đế Quân đại nhân, nhưng căn bản không phải huynh đệ tốt.

Đám người Vệ Minh sớm đã phát hiện kỳ quái, mắt thấy Tô Dịch cùng Thanh Vi cười lên, bọn họ cũng đều cười lên.

Dù là Nguyệt Ngưng cũng buồn cười, mím môi bật cười.

Trong lúc nhất thời, trong không khí tràn ngập không khí vui vẻ.

Mà Thường Nhạc Hành gục dưới đất có lẽ là kinh hãi quá độ, hoàn toàn sụp đổ, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.

“Dẫn hắn xuống đi, chờ hắn tỉnh lại, thì để hắn rời khỏi.”

Tô Dịch thu lại nụ cười, phân phó.

“Vâng!”

Trong lòng Nguyệt Ngưng rùng mình, vội vàng dẫn theo Thường Nhạc Hành bị ngất rời khỏi.

Thanh Vi do dự một phen, thấp giọng nói: “Đế Quân đại nhân, người này hắn...”

Tô Dịch khoát tay, nói: “Một nhân vật không quan trọng gì, không đề cập tới cũng được.”

Thanh Vi gật gật đầu.

“Được rồi, ta cũng nên đi rồi.”

Tô Dịch vươn người đứng dậy.

Thanh Vi vội vàng nói: “Còn xin Đế Quân đại nhân dừng bước!”

“Có việc?” Tô Dịch nói.

Thanh Vi chần chờ một phen, phân phó đám người Vệ Minh tạm thời tránh lui.

Thẳng đến lúc đại điện chỉ còn lại có nàng cùng Tô Dịch hai người, Thanh Vi lúc này mới cúi đầu, nói: “Đế Quân đại nhân nếu muốn hoàn toàn hóa giải vết thương đạo, vãn bối trái lại có một biện pháp tuyệt diệu.”

Tô Dịch ngẩn ra, ánh mắt cổ quái nói: “Song tu?”

Thanh Vi ‘A’ một tiếng, khuôn mặt thanh diễm tuyệt đẹp trắng nõn có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận