Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 2545: Đường về (2)

“Mau hành động, chớ trì hoãn!”
Ông lão tóc bạc thúc giục.

Ầm!

Mặt gương lóe lên, bóng người ông lão tóc bạc biến mất.

Nam tử đạo bào hít sâu một hơi, ánh mắt xa xa nhìn nhìn về phía chỗ Quỷ Xà tộc, cuối cùng cố nén sự không cam lòng, nói: “Rút!”

Đoàn người xoay người rời đi.

Điều bọn họ không biết là, Quỷ Xà tộc lúc này, đã sớm người đi nhà trống, không có bất luận kẻ nào.

Một màn tương tự, cũng xảy ra ở trên địa bàn Tử La thành Thôi thị.

...

Ở sâu trong Khổ Hải.

Trong Táng Đạo Minh Thổ, bên ao luân hồi.

“Sư tôn truyền đến tin tức, bảo chúng ta trở về.”

Cẩm Quỳ giọng kích động, trên mặt tràn đầy nét vui mừng.

Lúc trước, nàng vâng theo sư tôn Tô Dịch sắp xếp, cùng Dạ Lạc Bạch Ý Huyền Ngưng cùng nhau đến U Minh giới, chia binh làm hai đường, ngay lập tức dẫn tộc nhân Quỷ Xà tộc và Thôi thị nhất tộc cùng đưa đi, tới trong Táng Đạo Minh Thổ ở sâu trong Khổ Hải này lánh nạn.

Mà nay, đã trôi qua hơn mười ngày thời gian, cuối cùng đạt được tin tức đến từ sư tôn!

“Như thế xem ra, Tô lão quái khẳng định đã thắng.”

Sĩ Quan lão quỷ cười lên.

Khi bọn Cẩm Quỳ đến tị nạn, từng cầm “Lục Đạo Bàn” lão vốn tặng cho Tô Dịch, điều này làm lão ngay lập tức cảm ứng được, từ trong hỗn độn bổn nguyên U Minh kia đi ra, đón tất cả bọn Cẩm Quỳ tới bên ao luân hồi này.

“Ta ngược lại có chút không muốn rời khỏi chỗ này.”

Thôi Long Tượng có chút lưu luyến.

Bên ao luân hồi phân bố lực lượng luân hồi trật tự tổn hại, ở đây tu hành, khiến hắn được lợi vô cùng.

“Ha ha ha, ngươi lão hồ ly này, thích nhất chiếm tiện nghi, đã như thế, lưu lại là được.”

Sĩ Quan lão quỷ cười to.

Cách đó không xa, Quỷ Xà tộc Diệp Dư đi tới, dịu dàng nói với Cẩm Quỳ: “Sau khi trở về gặp được sư tôn của các ngươi, có thể chuyển giúp ta một câu hay không.”

Cẩm Quỳ vội vàng nói: “Mời Diệp Dư tiền bối nói.”

Nàng rất rõ, sư tôn cùng vị nữ tử xinh đẹp trước mắt này có quan hệ không minh bạch, cho nên trên lời nói cùng thái độ rất là kính trọng.

Diệp Dư nghĩ chút, có chút thẹn thùng thấp giọng nói: “Cứ nói... Chờ sau khi ta an trí xong tộc nhân, sẽ đi Đại Hoang thăm hắn.”

“Còn có ta!”

Trong Thiên Gia Quỷ Xà Đăng treo bên hông Diệp Dư truyền ra tiếng của U Tuyết.

Cẩm Quỳ sảng khoái đáp ứng nói: “Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định bẩm báo chi tiết cho sư tôn.”

Nơi xa, Thôi Long Tượng nhanh chóng truyền âm cho Bà Sa, nói: “Tiền bối, nhìn thấy chưa, Tô lão quái sớm đã mang hồn Tiểu Diệp Tử câu đi rồi, ngài tuyệt đối không thể bị mắc mưu, tên kia... Nợ tình cảm quá nhiều, ta thấy cũng tức giận!”

Bà Sa: “...”

Nàng tóc bạc như tuyết, mi tâm một dấu ấn đỏ bừng, bóng người mờ mịt kỳ ảo.

Giờ phút này nghe được Thôi Long Tượng nhắc nhở, làm sao không rõ, Thôi Long Tượng là lo lắng mình cũng giống Diệp Dư, bị Tô Huyền Quân lừa chạy đi mất?

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta rất thưởng thức Tô đạo hữu, nhưng cũng chỉ là thưởng thức, có thể coi là tri kỷ trên đại đạo, mà không phải hồng nhan tri kỷ.”

Giọng Bà Sa lạnh nhạt trả lời.

Trên mặt Thôi Long Tượng lại nổi lên một phần lo lắng.

Cái gì tri kỷ trên đại đạo, phàm là nữ tử bị Tô lão quái nhằm vào, người nào có thể thoát được ma chưởng của hắn?

“Mặc kệ như thế nào, cũng không thể để Bà Sa tiền bối đi gặp Tô lão quái!”

Thôi Long Tượng thầm hạ quyết tâm.

“Cẩm Quỳ cô nương, ta có thể theo các ngươi cùng đi Đại Hoang hay không?”

Diệp Tốn ghé lên, chờ mong nói.

Trong lòng hắn đã đang say sưa nghĩ đến, chờ lúc đến Đại Hoang, bằng thân tình của mình cùng tỷ phu, vậy còn không phải đi đến nơi nào tiêu sái đến nơi đó?

Đến lúc đó, ai dám tìm mình gây phiền toái?

Xử lý hắn!

Ai dám đoạt nổi bật với mình?

Xử lý hắn!

Ai...

Diệp Tốn càng nghĩ càng chờ mong.

“Không được!”

Diệp Dư trực tiếp lên tiếng.

Nàng quá rõ tính tình đứa em trai này của nàng, hoàn khố phong lưu, gây chuyện thị phi, nếu là tới Đại Hoang, còn không biết sẽ thêm bao nhiêu phiền toái cho Tô Dịch.

Diệp Tốn há hốc mồm, nhất thời suy sụp, uể oải nói: “Nhàm chán, quá nhàm chán, muốn tìm Tô ca của ta uống chén rượu cũng không được, đời này còn có gì thú vị?”

Thôi Long Tượng cười lên hề hề, nói: “Tiểu tử ngươi là muốn uống hoa tửu đi.”

Ai ngờ, Diệp Tốn lại tuyệt không xấu hổ, ngược lại nhiệt tình mời: “Tiền bối muốn cùng đi Đại Hoang chơi một chút hay không?”

Thôi Trường An nhất thời nhìn không được, câu kéo lão tử của mình đi uống hoa tửu? Tiểu tử này cũng quá coi trời bằng vung rồi!

Hắn tiến lên vỗ một chưởng ở bả vai Diệp Tốn, mặt không biểu cảm nói: “Nếu không... Ta đi với ngươi?”

Diệp Tốn ngẩn ngơ, khi thấy ánh mắt không tốt đó của Thôi Trường An, hắn nhất thời cười gượng nói: “Nói giỡn mà thôi, tiền bối đừng coi là thật, Diệp Tốn ta không phải loại người như vậy!”

Thôi Trường An hừ lạnh nói: “Diệp đại thiếu ngươi là loại người nào, toàn bộ thiên hạ U Minh ai không rõ?”

Diệp Tốn nhất thời nghẹn lời.

Thấy một màn này, tất cả mọi người không khỏi cười lên.

Cùng ngày, đám người Cẩm Quỳ Dạ Lạc liền khởi hành trở về Đại Hoang.

Mà tộc nhân Quỷ Xà tộc và Thôi thị nhất tộc, thì phân biệt trở về cố thổ.

...

Đại Hoang.

Theo một trận chiến Lạc Tinh hải kết thúc, thiên hạ Đại Hoang lâm vào trong chấn động chưa từng có.

“Những kẻ lúc trước cho rằng Tô đại nhân tất bại kia, bây giờ hối hận xanh cả ruột rồi nhỉ?”

“Một trận chiến này, đã ảnh hưởng hướng đi của giới tu hành Đại Hoang, ít nhất... Về sau người đời đều sẽ rõ, ở trên con đường huyền đạo, còn có Đăng Thiên Chi Lộ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận