Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3792: Tranh đấu nội bộ (1)

Thẳng đến lúc trước, ở tửu lâu ăn xong một bát mỳ vằn thắn nóng hổi, nghe xong một phen đối thoại của một đôi thầy trò kia, không hiểu ra sao, trong lòng Tô Dịch sinh ra một tia xúc động.
Đã không phải đốn ngộ, cũng không phải đánh vỡ bình cảnh, cũng không phải lời nói của ông lão kia cao thâm bao nhiêu.

Chỉ là một loại cảm giác như tâm huyết dâng trào.

Tựa như xúc cảnh sinh tình, linh quang chợt lóe.

Sau đó, Tô Dịch tự nhiên mà vậy bắt giữ được một tia cơ hội chứng đạo.

Chính là kỳ diệu như vậy.

Nhưng Tô Dịch rõ, tất cả cái này, có liên quan với mình hai tháng nay suy nghĩ, từng trải cùng lắng đọng lại.

Nếu không có loại tích lũy trên tâm cảnh này, tuyệt đối không có khả năng có linh quang chợt lóe lúc này.

Trời mưa càng lúc càng lớn, giống như mưa rào, trong thiên địa đều là tiếng vang ào ào.

Tô Dịch bước đi trở nên nhẹ nhàng nhanh nhẹn hẳn lên.

Bên môi cũng có nụ cười mỉm đang hiện lên.

Hứng thú tới, hắn dứt khoát vứt bỏ ô giấy dầu trong tay, sải bước ở trong mưa, mưa xối ướt toàn thân, mà hắn lại vui với điều đó.

Chưa từng né tránh, cũng chưa từng dùng tu vi đi ngăn cản, cứ thống thống khoái khoái như vậy, nghênh đón một trận mưa to đó, bước về phía trước.

Một ngày này, Tô Dịch ở ngoài Kim Liễu thành, phá cảnh chứng đạo, một hơi bước vào Thánh cảnh.

Lúc ấy, mưa to như thác đổ.

Hảo vũ tri thời tiết*, thiên địa biết ý ta.

* mưa lành biết thời tiết, 1 câu thơ trong bài Xuân Dạ Hỉ Vũ của Đỗ Phủ

Ta cùng với thiên địa, đều thống khoái!



Dao Quang tịnh thổ.

Trước một lầu các trên núi, dưới cây to xanh biếc um tùm.

Khổng Diệp Tiên Vương ngồi ở trên một tấm bồ đoàn, đuôi lông mày có một mảng âm u không xua đi được.

Ba tháng trước, Vạn Linh giáo hạ đạt tối hậu thư đối với Dao Quang tịnh thổ bọn họ.

Mà bây giờ, cách thời gian Tiên Vương dạ yến tổ chức, đã chỉ còn lại không đến nửa tháng!

Nếu trước đó không cho Vạn Linh giáo một câu trả lời rõ ràng, Vạn Linh giáo liền sẽ xâm phạm quy mô, san bằng Dao Quang tịnh thổ bọn họ!

“Thế sự thay đổi, phong lưu chung quy sẽ bị mưa xối gió thổi đi, ai có thể tưởng tượng, Dao Quang tịnh thổ ta có một ngày, lại sẽ gặp họa lớn ngập trời bực này?”

Khổng Diệp Tiên Vương bùi ngùi thở dài.

“Sư tôn, vừa mới đạt được tin tức, mười ba thế lực tiên đạo bám vào dưới trướng Dao Quang tịnh thổ chúng ta, hôm nay đều đã chọn đầu nhập vào Vạn Linh giáo!”

Nơi xa, Ánh Tú vội vàng đến.

Nàng mặc một chiếc áo dài màu tím nhạt, thanh lệ tuyệt tục.

Làm thế lực cấp Tiên Vương, dưới trướng Dao Quang tịnh thổ cũng có rất nhiều thế lực phụ thuộc.

Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, các thế lực phụ thuộc này đã lục tục phản bội!

“Một ít cỏ đầu tường gần lợi tránh hại mà thôi, không cần để ý.”

Khổng Diệp Tiên Vương khẽ lắc đầu.

Điều thật sự làm hắn sốt ruột là, ở dưới sự ức hiếp của Vạn Linh giáo, trong Dao Quang tịnh thổ bọn họ cũng bắt đầu trở nên rung chuyển!

Một ít đại nhân vật thậm chí đề nghị, vì bảo toàn tính mạng trên dưới tông môn, có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hướng Vạn Linh giáo cúi đầu thần phục!

Điều này làm Khổng Diệp Tiên Vương tức giận đến mức sắp nổ phổi, ngay lập tức phủ định đề nghị như vậy, càng mang các đại nhân vật kia mắng chửi một trận.

Nhưng trải qua một chuyện này, khiến Khổng Diệp Tiên Vương ý thức được, tông môn đã xảy ra vấn đề, lòng người không ổn, nhất định xuất hiện nội loạn!

Ánh Tú trầm mặc một lát, nói: “Sư tôn, bây giờ các đệ tử kia của tông môn đều lòng người hoảng sợ, mỗi người đều đang mưu tính đường lui, một ít đệ tử càng thừa dịp cơ hội ra ngoài rời khỏi, đến nay cũng chưa trở về.”

Khổng Diệp Tiên Vương nhíu mày, “Mọi người nói cây đổ bầy khỉ tan, hôm nay Dao Quang tịnh thổ chúng ta còn chưa ngã xuống đâu, đã có người chạy trước rồi?”

Trong giọng nói lộ ra sự giận dữ.

Nhưng sau đó, hắn thở dài nói: “Chẳng qua, cũng không trách bọn họ, đại nạn tới nơi rồi, liên lụy đến tính mạng của mình, ai sẽ ngồi chờ chết?”

Nói xong, hắn như tự giễu nói: “Đơn giản mà nói, vô luận là các thế lực phụ thuộc kia, hay là các đệ tử đào tẩu của tông môn, rõ ràng đều đã nhận định, Dao Quang tịnh thổ chúng ta không có sức đi đối kháng với Vạn Linh giáo!”

Trước mắt, Dao Quang tịnh thổ quả thực có thể dùng bấp bênh, loạn trong giặc ngoài để hình dung.

Trên dưới tông môn, lòng người không ổn, tình cảnh bi thảm!

Khổng Diệp Tiên Vương lẩm bẩm: “Ta thật ra không sợ chết, ta chỉ là không thể chấp nhận cơ nghiệp vạn đời của tông môn hủy ở trong tay chúng ta! Cho nên, một lần này ta sẽ không khuất phục, cũng sẽ không bỏ chạy... Thà chết trận, cũng phải thủ ở chỗ này.”

Ánh Tú động dung, đau thương.

Nàng vội vàng trấn an: “Sư tôn, trời không tuyệt đường người, chuyện còn xa chưa nghiêm trọng đến mức đó.”

Khổng Diệp Tiên Vương cười cười, nói: “Ánh Tú, còn có câu là giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt, chưởng giáo đã sắp xếp đường lui cho các ngươi đám trẻ tuổi dự bị này, chỉ cần các ngươi còn sống, Dao Quang tịnh thổ cho dù bị hủy, về sau cũng có cơ hội xây dựng lại.”

“Về phần lão già như ta...”

Mới nói tới đây, xa xa trong một tòa cung điện cổ xưa, đột nhiên truyền đến một đợt tiếng khắc khẩu kịch liệt.

Khổng Diệp Tiên Vương nhíu mày, bất chấp nhiều lời nữa, vươn người đứng dậy, nói: “Đi, đi xem.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận