Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 985: Thiếu Quỷ Xà nhất tộc (2)

Trong đầu Tô Dịch hiện ra một bóng hình xinh đẹp dịu dàng.
Nữ tử ước chừng mười tám mười chín tuổi, lông mày cong cong, đầu đội mũ miện, khoác áo choàng, tay cầm một ngọn đèn hoa sen thanh quang lưu chuyển.

Ngày nào đó, nữ tử rơi lệ một mình rời đi, trong thiên địa trống trải u ám, chỉ còn lại có một bóng người mỏng manh cô độc mà tịch mịch của nàng, càng lúc càng xa...

Bên tai, giống như lại vang lên thanh âm nhu nhược mà lại kiên định của nàng: “Tô Huyền Quân, ta càng muốn chờ chàng trở về, chờ cả đời cũng không sao cả.”

Nữ tử tên Diệp Dư.

Vị nữ hoàng đầu tiên từ khi có sử của Quỷ Xà nhất tộc.

Một lúc sau, Tô Dịch lắc lắc đầu, đè nén xuống một mảng buồn bã kia trong lòng.

Chuyện cũ không thể nhớ lại, cũng không chịu nổi nhớ lại.

Ánh mắt Tô Dịch một lần nữa nhìn về phía một cái rương đồng xanh kia, suy nghĩ một chút, liền cắn rách đầu ngón tay, lấy máu tươi làm mực, ở trên rương đồng xanh phác họa ra một bộ sắc lệnh kỳ dị thần diệu.

Cấm Linh sắc lệnh!

Một loại sắc lệnh áp chế cùng giam cầm linh thể của đạo môn nhất mạch.

Ông ~

Khi hình vẽ sắc lệnh thành hình, nhất thời lúc sáng lúc tắt như hít thở, lặng yên biến mất không thấy.

Mà khí tức của toàn bộ rương đồng xanh đều hoàn toàn biến mất, không có bất cứ chỗ thần dị nào nữa, dù lấy thần niệm cảm ứng, cũng không phát hiện được bất cứ điều gì khác thường.

Tô Dịch lúc này mới lấy thần niệm vươn vào trong rương đồng xanh.

Chỉ thấy trong đó lẳng lặng đặt một khối ngọc thạch màu đen thần bí to bằng quạt hương bồ, tròn như quả cầu.

Thiên Ma Nguyên Tủy.

Một loại thần liệu có một không hai cực hiếm thấy, dùng để luyện chế tim thai của ma thai, lại trải qua bí pháp phong ấn, vật còn sống trong ma thai liền có thai nghén, tẩm bổ cùng lột xác.

Một cái ma thai này cũng bao trùm rất nhiều phong ấn, khí tức yêu dị khủng bố.

Chỉ dựa vào thần niệm, chỉ có thể nhìn thấy trong ma thai dưới tầng tầng phong ấn kia, có một đạo linh thể mơ hồ như hư ảo, hoàn toàn nhìn không ra là bộ dáng gì.

Tựa như đã nhận ra thần niệm của Tô Dịch, ma thai chợt kịch liệt chấn động lên, lực lượng phong ấn bao trùm mặt ngoài sáng lên, lóe ra lực lượng dao động quỷ dị thần bí.

“Mặc kệ ngươi lai lịch thế nào, trước hết ngoan ngoãn ở lại trong đó đi.”

Tô Dịch cười cười, thu hồi thần niệm, khép lại rương đồng xanh, ném vào trong Tuyết Phù ngọc bội.

Vật còn sống trong ma thai này, tuy không biết lai lịch gì, nhưng khí tức của nó lại vô cùng kinh người, nếu không phải bị lực lượng phong ấn áp chế, sợ là đã sớm thoát xác mà ra.

Dựa theo Tô Dịch nhắm chừng, vật còn sống trong ma thai này, rất có thể đã có được tu vi cấp bậc linh đạo!

Điều này quá kinh người rồi.

Cần biết, ma thai như một bào thai, vật còn sống trong đó như trẻ mới sinh.

Nghĩ một chút, một vật còn sống còn chưa sinh ra, đã có được khí tức dao động cấp bậc linh đạo, đó là một sự kiện kinh người nào đó?

Ma thai như vậy, làm Tô Dịch không khỏi nhớ tới tam đồ đệ Hỏa Nghiêu của mình, lúc trước Hỏa Nghiêu thời điểm ở trong ma thai, cũng có được khí tức rất cường đại, thậm chí so với vật còn sống trong ma thai trước mắt này càng mạnh hơn.

Chẳng qua, vật còn sống trong ma thai sau khi ngang trời xuất thế, lại cần phong ấn lực lượng, một lần nữa tu luyện, chỉ có như thế, mới có thể nắm giữ lực lượng bản thân có được.

Cái đó và chuyển thế trùng tu có hiệu quả kỳ diệu như nhau.

Khác nhau duy nhất là ở chỗ, vật còn sống trong ma thai vẫn chưa chuyển thế.

Tô Dịch bây giờ cũng không tâm tư để ý tới vật còn sống trong ma thai này.

Nếu giết nó, không khỏi phí phạm của trời.

Nếu bây giờ đã thả ra, lại rất có thể mang đến rất nhiều phiền toái cho mình.

Còn không bằng dứt khoát phong ấn nó, tạm thời mặc kệ không hỏi.

Chờ về sau thời cơ chín muồi, lại cân nhắc chuyện ma thai này cũng không muộn.

Tóm lại, đối với Tô Dịch mà nói, ma thai này bây giờ chính là bảo vật vô dụng, cũng lười tiêu phí tâm tư đi nghiên cứu.

“Hai vị, đã tỉnh lại, thì đừng che giấu nữa.”

Tô Dịch ngẩng đầu, nhìn phía một tòa nhã gian nơi xa.

Vừa dứt lời không lâu, bóng người Cổ Thương Ninh và bà lão xuất hiện, người trước vẻ mặt có chút xấu hổ, người sau thì trên mặt có chút kinh nghi bất định.

“Tô huynh, lần này may mà có ngươi hỗ trợ, nếu không, ta cũng không dám tưởng tượng, Tuyền Chỉ nữ nhân kia thế mà lại làm ra chuyện phát rồ như thế.”

Cổ Thương Ninh ôm quyền chào.

Nhớ tới tình huống vừa rồi, hắn liền hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ngoài tức giận, cũng có một chút xấu hổ và giận dữ.

Cái này đối với hắn mà nói, so với gặp hạn ngã đau cũng không khác nhau, quá mất mặt rồi!

“Không cần cảm tạ ta, ta chẳng qua may mắn gặp dịp mà thôi.”

Tô Dịch lắc lắc đầu, xoay người bước về phía chỗ lầu các ban đầu.

“Tô đạo hữu tạm dừng bước.”

Lúc này, bà lão tóc bạc mặt hồng hào kia đột nhiên mở miệng.

“Có việc gì?” Tô Dịch hỏi.

“Không biết... Tô đạo hữu có nguyện nhường cho ma thai trong tay hay không?”

Bà lão do dự một phen, nói: “Đương nhiên, chúng ta sẽ trả giá bảo vật đủ để đạo hữu hài lòng làm trao đổi.”

Cổ Thương Ninh cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong.

“Nếu đổi là các ngươi, nguyện ý nhường loại bảo vật này hay không?”

Tô Dịch tựa cười mà không cười, hắn tự nhiên nhìn ra, bà lão kia là một đại tu sĩ linh đạo, nhưng vậy còn chưa đến mức khiến hắn kiêng kị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận