Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1389: Vân Đài linh sơn (1)

Nguyên Hằng rất tán đồng nói: “Đấu quân với nhau, không chém ruồi bọ, phép của tiên nhân, không diệt con kiến, muốn giúp sư tôn của Lan Sa cô nương giải quyết phiền toái, tự nhiên phải từ chỗ đại nhân vật Ngũ Lôi linh tông kia xuất phát. Lấy địa vị chủ nhân hôm nay, lại đi thu thập những kẻ này, không khỏi mất thân phận.”
Lan Sa nghe mà sửng sốt.

Nàng không biết Nguyên Hằng, nhưng có thể nhìn ra, gã này đối với Tô Dịch có một loại sùng bái cùng kính sợ gần như mù quáng.

Thậm chí, cũng dám không đặt Ngũ Lôi linh tông trong mắt!

“Tô huynh, nếu bởi vì ta mà khiến ngươi liên lụy đến trong phân tranh như vậy, chung quy làm ta có chút bất an...”

Do dự một phen, Lan Sa thấp giọng mở miệng.

Nhưng không chờ nói xong, Tô Dịch liền cười nói: “Một chút việc nhỏ mà thôi, nói gì liên luỵ. Huống chi, ta lần này vốn muốn đi Vân Đài đại hội.”

Lan Sa ngẩn ngơ: “Tô huynh đi nơi đó làm gì?”

Nguyên Hằng giải thích: “Thiên Sát huyền tông cũng đã đưa thiệp mời tới trước mặt chủ nhân nhà ta, vừa lúc chủ nhân hắn rảnh rỗi không có việc gì, liền tính đến nhìn một cái.”

Lan Sa ngoài việc giật mình, mắt không khỏi sáng ngời, nói: “Thiên Sát huyền tông đã coi trọng Tô huynh như vậy, nếu biết được việc sư tôn ta, nghĩ hẳn khẳng định sẽ từ trong đó quay vần.”

Ánh mắt Nguyên Hằng cổ quái, nói: “Lan Sa cô nương có điều không biết, lấy thân phận cùng năng lực của chủ nhân, căn bản không cần mượn tay Thiên Sát huyền tông, đã có thể thoải mái giải quyết phiền toái của Vân Lang thượng nhân.”

Lan Sa giật mình, như không dám tin.

Nguyên Hằng nói: “Chẳng lẽ cô nương không biết chuyện hai tháng trước xảy ra ở Đại Chu sao?”

Lan Sa lắc đầu nói: “Ta một đoạn thời gian gần đây vẫn luôn bế quan trùng kích Ích Cốc cảnh, cũng là thời điểm trước đó không lâu, biết được sư tôn xảy ra chuyện, mới rời khỏi nơi bế quan, cho nên, đối với chuyện xảy ra ở thiên hạ này cũng không quá rõ ràng.”

Nguyên Hằng lúc này mới giật mình.

Tô Dịch thì lắc lắc đầu, nói: “Được rồi, nói những chuyện này không khỏi không thú vị.”

Một việc nhỏ mà thôi, nào đáng giá lăn qua lộn lại nghị luận?

Còn không bằng ngồi uống rượu với nhau, ngắm cảnh trí núi sông này.

Kế tiếp, Tô Dịch phân phó Nguyên Hằng hóa thân rùa mai mềm.

Mà hắn và Lan Sa thì ngồi ở trên lưng rùa mai mềm, lấy ra bầu rượu cùng chén rượu, vừa đối ẩm, vừa thưởng thức phong cảnh sơn dã bên đường, bước về phía Vân Đài linh sơn.

Trong lúc nhất thời, tâm tình Tô Dịch cũng vui vẻ hơn không ít.

Núi sông như vẽ, mỹ nhân như tranh, đều có thể ngắm làm vui mắt vui lòng.

Mà Lan Sa rõ ràng nhìn ra, Tô Dịch không muốn nói kỹ những chuyện bị hắn coi như không đáng để ý kia, vì thế cũng biết điều không bàn luận những thứ này nữa.

Chẳng qua ở sâu trong lòng nàng, chung quy vẫn có chút thấp thỏm cùng lo lắng.

Lần này đi Vân Đài đại hội, đúng như Tô huynh hắn nói, có thể thoải mái hóa giải phiền toái trên người sư tôn sao?

...

Đại Tần, Thanh Đồng linh sơn.

Nơi Ngũ Lôi linh tông chiếm cứ.

Trong một tòa đại điện.

“Tô Dịch này thái độ không khỏi cũng quá ngang ngược!”

Một người trung niên áo mãng bào trầm giọng mở miệng.

Chu Khôn Dương.

Đại trưởng lão Ngũ Lôi linh tông, sư tôn của Viên Thước.

Người khác đang ngồi sắc mặt cũng đều rất âm trầm.

Bọn họ vừa nhận được tin tức Viên Thước truyền đến, biết được Tô Dịch xen vào trong việc bắt Vân Lang thượng nhân.

“Ngang ngược? Người ta là không sợ hãi.”

Trên chủ tọa trung ương, chưởng giáo Ngũ Lôi linh tông Tùng Trường Hạc thản nhiên mở miệng.

Hắn râu tóc như bạc, tiên phong đạo cốt, mặc đạo bào, khí độ ung dung.

Mọi người đều im lặng.

Lấy thân phận của bọn họ, lại nào có thể không rõ sự cường đại của Tô Dịch?

Thế lực Thiên Ngục Ma Đình bị diệt, đó là vết xe đổ!

Hơn nữa theo bọn họ biết, Tô Dịch tuy còn trẻ, tu vi chỉ Tụ Tinh cảnh, nhưng chiến lực của hắn lại vô cùng nghịch thiên, thoải mái có thể chém giết đại tu sĩ Hóa Linh cảnh.

“Chưởng giáo, chẳng lẽ việc này cứ như vậy bỏ qua?”

Chu Khôn Dương hỏi.

“Bắt Vân Lang thượng nhân chuyện này, vốn chưa thể nói là việc gì lớn, chẳng qua, bởi vì một câu của Tô Dịch hắn, liền khiến chúng ta nhượng bộ như vậy, nếu truyền ra, chung quy có tổn hại uy vọng tông môn chúng ta.”

Tùng Trường Hạc giọng điệu thong thả, nói: “Tô Dịch kẻ này không phải cũng muốn tham gia Vân Đài đại hội sao, đến lúc đó, ta tìm cơ hội đè ép uy phong của hắn trước, sau đó lại lui một bước, bỏ qua việc này, biến chiến tranh thành tơ lụa, như thế đã bảo toàn thể diện Ngũ Lôi linh tông chúng ta, cũng coi như trút cơn giận.”

“Nếu như thế, thật đúng là lợi cho tiểu tử đó.”

Có người lạnh nhạt nói, không cam lòng, cho rằng hành động này của Tùng Trường Hạc, chung quy vẫn là chưa hết giận.

Cũng có người nói: “Chưởng giáo, ta nghe nói Tô Dịch kẻ này tính tình cao ngạo, coi trời bằng vung, chuyện gì cũng làm ra được, nếu hắn ở trên Vân Đài đại hội, không tiếc xé rách da mặt với chúng ta thì làm sao bây giờ?”

Ánh mắt mọi người đồng loạt ngưng trọng.

Lại thấy Tùng Trường Hạc cười cười, nói: “Hắn không dám! Đừng quên, lần này Thiên Sát huyền tông tổ chức Vân Đài đại hội, chính là vì bình ổn chiến loạn, tránh cho các thế lực tu hành lớn đấu đá lẫn nhau. Dưới tình huống bực này, Tô Dịch nếu dám không để ý tất cả xé rách da mặt với chúng ta, há chẳng phải là đang phá hư Vân Đài đại hội lần này?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận