Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 2824: Lấy oán trả ơn (2)

Hắn bấm tay búng ra.
Một làn mây khói màu đen tràn ngập lực lượng nguyền rủa lao ra, hướng thẳng đến ông lão áo xám gầy trơ xương kia mà đi.

Ông lão áo xám khẽ biến sắc, ngay lập tức né tránh.

Ầm!

Mảng hư không kia lão vốn đặt chân tan vỡ, chia năm xẻ bảy.

Hầu như cùng lúc đó, nam tử áo choàng cùng nữ tử áo tím cùng nhau ra tay, hướng về thệ linh chém giết.

Nam tử áo choàng thao túng lưới đánh cá màu đen, uy thế mạnh mẽ, bóng người chợt hiện ra vạn trượng lửa thần, giống như một vị Hỏa Thần tới thế gian.

Nữ tử áo tím lật tay lấy ra một cây cung lớn màu vàng, bắn ra từng mũi tên màu vàng lấp lánh lóa mắt, cắt qua bầu trời.

“Chút tài mọn, trong nháy mắt có thể phá!”

Con mắt màu đỏ tươi của thệ linh nổi lên nét khinh thường, bàn tay phất một cái.

Ông!

Mảnh vỡ đồng xanh bay lên không trung, nở rộ thần quang, rực rỡ như hào quang phi tiên, áp bách lưới đánh cá màu đen kia tan rã từng tấc một.

Từng mũi tên màu vàng kia, càng bị dễ dàng mài mòn hủy diệt.

Nam tử áo choàng và nữ tử áo tím đều không khỏi giật mình, trong lòng phát lạnh, thệ linh có được trí tuệ này, cường đại hơn xa so với trong tưởng tượng của bọn họ!

Trang Bích Phàm cũng không khỏi động dung, rốt cuộc rõ ý tứ đoạn lời đó của Tô Dịch.

Thệ linh này... Quả nhiên có vấn đề lớn!

Nhưng khiến Trang Bích Phàm hoang mang là, lúc vừa rồi, thệ linh này vì sao lại phải chọn bỏ chạy?

Nơi xa, thệ linh tấn công, mảnh vỡ đồng xanh phát sáng, nhấc lên thần quang ngập trời, hướng ba vị Giới Vương Động Vũ cảnh Thiên Hỏa linh tộc chém giết.

Trong mắt nam tử áo choàng chợt lóe lên ánh sáng lạnh, lưỡi nở sấm mùa xuân: “Đốt!”

Ầm!

Một thanh phi kiếm màu lửa đỏ lộ ra, rực rỡ như ánh nắng chiều thiêu đốt.

Hầu như cùng lúc đó, ông lão áo bào xám cùng nữ tử áo tím cũng đều tự lấy ra bảo vật áp đáy hòm mạnh nhất của bản thân, toàn lực ra tay.

Đại chiến bùng nổ.

Nhưng làm người ta kinh hãi là, cho dù bọn họ lấy ra đòn sát thủ, nhưng chỉ một lát sau, đã bị lực lượng của mảnh vỡ đồng xanh kia áp chế!

“Chết!”

Trong mắt thệ linh lóe lên sát khí, mảnh vỡ đồng xanh hung hăng trấn áp hạ xuống.

Rắc!

Phi kiếm màu lửa đỏ nổ tung.

Nam tử áo choàng sắc mặt trắng bệch, hai người khác cũng sợ mất vía, bảo vật của bọn họ đều bị nghiền nát ở cùng một lúc.

Chuyện xảy ra đột ngột, muốn né tránh cũng đã không kịp.

Ngay lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đây, lấy tay bắt lấy một mảnh vỡ đồng xanh kia.

Rõ ràng là Tô Dịch.

Trong bàn tay hắn quanh quẩn khí tức luân hồi tối nghĩa thần bí, thế mà lại nháy mắt áp chế mảnh vỡ đồng xanh kia.

Một màn bất thình lình, khiến bọn nam tử áo choàng đều ngẩn ngơ, khó có thể tin.

Mảnh vỡ đồng xanh kia uy năng khủng bố, bọn họ từng sớm kiến thức, ai có thể tưởng tượng, lúc này sẽ có người một tay áp chế bảo vật này?

Thệ linh kia biến sắc hẳn, ở chỗ sâu trong con mắt màu đỏ tươi kia chợt hiện ra sự kiêng kị thật sâu, vậy mà lại nhất thời không dám tiến lên.

Mà lúc này, một tiếng quát to phẫn nộ vang vọng: “Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Cút ngay!”

Nam tử áo choàng ra tay, vung quyền đánh về phía Tô Dịch, nhanh như sấm sét, sát khí ngút trời.

Ông lão áo xám và nữ tử áo tím cũng sắc mặt âm trầm, cùng nhau ra tay đối phó Tô Dịch.

Ầm!

Ba vị tồn tại Động Vũ cảnh liên thủ, làm thiên địa biến sắc, cũng mang tới cho Tô Dịch phiền toái thật lớn.

Lực lượng mảnh vỡ đồng xanh kia cực đoan khủng bố đang không ngừng giãy dụa, khiến Tô Dịch không thể không toàn lực ra tay, mới có thể chống lại nó.

Lúc này theo ba người bọn nam tử áo choàng đánh tới, nhất thời đánh giết Tô Dịch không kịp trở tay, không thể không từ bỏ mảnh vỡ đồng xanh kia.

Vù!

Sau khi mảnh vỡ đồng xanh thoát vây, nở rộ ra tiên quang chói mắt, mang theo thệ linh kia ngay lập tức bỏ chạy, trong nháy mắt đã biến mất.

Một loạt động tĩnh này, đều xảy ra ở trong chớp mắt.

Vịt nấu chín cứ như vậy bay đi.

Trên mặt Tô Dịch không khỏi hiện lên một phần giận dữ.

“Chúng ta đang chiến đấu hăng hái đẫm máu, ngươi lại nhảy ra hớt tay trên, vật nhỏ, ngươi phải vì thế trả giá thê thảm nặng nề!”

Ông lão áo bào xám đằng đằng sát khí, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

“Coi người Thiên Hỏa linh tộc chúng ta làm mũi thương? Còn chưa từng có ai dám to gan lớn mật giống ngươi!”

Ánh mắt nữ tử áo tím băng lạnh khiếp người.

Trang Bích Phàm không khỏi tức quá mà cười, nói: “Các ngươi lũ khốn kiếp này, thế mà còn lấy oán trả ơn! Sớm biết, nên để các ngươi chết hẳn rồi!”

Quả thật, Tô Dịch vừa rồi ra tay là vì đoạt bảo, nhưng tương tự cũng tương đương cứu ba người kia một mạng!

Nếu không, lấy thực lực ba người đó, nhất định sẽ gặp nạn.

Nhưng ai ngờ, ba người này không những không cảm kích, còn coi Tô Dịch là đối thủ cạnh tranh, trực tiếp ra tay.

“Muốn chết!”

Ông lão áo bào xám tức giận, ánh mắt như lưỡi đao nhìn về phía Trang Bích Phàm.

“Được rồi.”

Nam tử áo choàng xua tay.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Dịch, lời lẽ lạnh nhạt nói: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để cướp đoạt bảo vật, chung quy làm người ta khinh bỉ. Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội bồi tội, cùng nhau hợp tác với chúng ta, bắt thệ linh kia, chuyện này chúng ta có thể bỏ qua.”

Hắn nhìn ra Tô Dịch nắm giữ loại lực lượng đại đạo độc đáo kia, tựa như có thể khắc chế mảnh vỡ đồng xanh đó, vì thế nảy ra ý hay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận