Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1509: Máu đầu quả tim cùng Thối Kiếm Thạch (2)

Nhưng nữ nhân điên kia lại không đau lòng các bảo vật hiếm có trên đời, ngược lại vô cùng để ý đối với những con hạc giấy bị thiêu hủy kia, vì thế liều mạng với hắn không biết bao nhiêu lần...
Mà nay đọc được lời nói trên bức thư này, Tô Dịch cũng không khỏi cảm khái không thôi.

Khi đó, nếu sớm biết những con hạc giấy này là tình yêu trong lòng nữ nhân điên kia, hắn lúc trước khẳng định sẽ không một mồi lửa thiêu hủy...

Xẹt!

Tô Dịch búng đầu ngón tay, bức thư này cũng theo đó hóa thành tro bụi.

“Lúc trước, ngươi vì sao nhìn trúng kiếm tu kia?”

Ánh mắt hắn nhìn về phía Khấu Tâm Chung.

“Hồi bẩm Tô đại nhân, tiểu nữ tử có thể cảm ứng được, kiếm tu kia kiếm tâm cực kỳ khó được, dù đặt ở Đại Hoang Cửu Châu, cũng tính là kiếm tâm hạng nhất.”

Khấu Tâm Chung lắp bắp nói: “Tiểu nữ tử không đành lòng kiếm tâm hắn bị hủy, liền vận dụng lực lượng, mang hắn từ bờ vực tâm cảnh sụp đổ cứu trở về.”

Tô Dịch gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía lão Triều Phụng, nói: “Vừa rồi bên trong hộp đồng xanh kia, là bảo vật gì?”

Lão Triều Phụng vội vàng nói: “Hồi bẩm Tô đại nhân, đây là một khối Thối Kiếm Thạch rất lâu trước kia, Huyết Sát Kiếm Hoàng ở sau khi đặt chân Hoàng cảnh không lâu cầm đồ, khối đá này quanh năm suốt tháng theo ở bên người Huyết Sát Kiếm Hoàng, mài lưỡi kiếm, rèn luyện kiếm khí, đối với kiếm tu mà nói, là bảo vật hiếm có trên đời, có thể từ trong đó cảm ngộ được một ít tâm đắc cùng khí tức kiếm đạo của Huyết Sát Kiếm Hoàng ở trên kiếm đạo.”

Tô Dịch không khỏi kinh ngạc.

Huyết Sát Kiếm Hoàng, chính là một trong ba kiếm hoàng yêu đạo Đại Hoang, trình độ kiếm đạo mạnh mẽ vang dội cổ kim.

Thối Kiếm Thạch hắn để lại, tự nhiên xa không phải côi bảo trên ý nghĩa bình thường có thể so sánh.

“Không nhìn ra, ngươi tiểu gia hỏa này trái lại rất hào phóng.”

Tô Dịch nhìn Tài Lượng Xứng kia một cái.

Hiệu cầm đồ tiến hành giao dịch bảo vật, đều do cái cân này đi quyết định cùng đo lường.

Trong Tài Lượng Xứng truyền ra một thanh âm cung kính: “Vị khách nhân kia đã là bằng hữu của Tô đại nhân, tiểu nhân tự nhiên sẽ không bạc đãi hắn.”

“Hắn không phải là bằng hữu của ta.”

Tô Dịch lắc lắc đầu, không giải thích cái gì, nói: “Ngươi mang Thối Kiếm Thạch của Huyết Sát Kiếm Hoàng cho hắn, nhìn như chịu thiệt lớn, nhưng tương tự cũng khiến hắn dính nhân quả thuộc về Huyết Sát Kiếm Hoàng, về sau hắn chịu ân ở đây, cũng sẽ chịu thiệt bởi nó. Đừng quên, kẻ địch của Huyết Sát Kiếm Hoàng cũng không ở số ít.”

Lúc này, lão Triều Phụng thấp giọng nói: “Tô đại nhân, Huyết Sát Kiếm Hoàng hắn... Đã ngã xuống.”

Con ngươi Tô Dịch hơi co lại, kinh ngạc nói: “Ai giết hắn?”

Lão Triều Phụng giống như không dám đối mặt ánh mắt của Tô Dịch, cúi đầu, nói: “Tam đồ đệ Hỏa Nghiêu đại nhân của ngài.”

Tô Dịch nhất thời nhíu mày, “Thì ra là tên phản đồ này.”

Hắn sẽ không quên, trước khi chuyển thế, Thanh Đường từng châm chọc mở miệng, nói Hỏa Nghiêu đánh cắp chí bảo trấn thủ sơn môn “Huyền Sơ Thần Giám” !

Chính là không còn bảo vật này trấn thủ, khiến một ít hậu thủ hắn trước khi chuyển thế sắp xếp ở sơn môn từ đây mất đi uy lực, khiến kẻ thù bên ngoài thoải mái xâm nhập...

“Hỏa Nghiêu thành hoàng khi nào?”

Tô Dịch hỏi.

Trong chín đại truyền nhân kia của hắn, tam đồ đệ Hỏa Nghiêu là một tên khác loại sinh ra trong ma thai, tuy thiên phú vô cùng nghịch thiên, nhưng cũng bởi vậy ở trên đường chứng đạo thành hoàng gặp một bình cảnh lớn bằng trời.

Ở trước khi Tô Dịch chuyển thế, còn chưa từng đánh vỡ bình cảnh này.

Chưa từng nghĩ, Hỏa Nghiêu cũng có thể giết chết Huyết Sát Kiếm Hoàng đại năng đứng đầu yêu đạo bực này!

Điều này thật sự ra ngoài Tô Dịch dự kiến.

“Tô đại nhân, Hỏa Nghiêu đại nhân chứng đạo thành hoàng khi nào, tiểu lão cũng không rõ, chỉ biết ở ba trăm năm trước, Hỏa Nghiêu đại nhân và hai vị nhân vật Hoàng cảnh của Huyền Quân minh cùng nhau giết chết Huyết Sát Kiếm Hoàng.”

Lão Triều Phụng thấp giọng nói.

Huyền Quân minh, thế lực do đại đồ đệ Bì Ma thành lập, liên hợp các thế lực tu hành, giơ cờ hiệu Tô Huyền Quân hắn, tranh giành thiên hạ Đại Hoang.

Tin tức này, Tô Dịch sớm từ trong miệng thất đệ tử Huyền Ngưng biết được.

Tô Dịch hỏi tiếp: “Hỏa Nghiêu vì sao phải giết Huyết Sát Kiếm Hoàng?”

Lão Triều Phụng thấp giọng nói: “Theo lời đồn nói, Huyết Sát Kiếm Hoàng từng ở trên một lần luận đạo pháp hội, giáp mặt châm chọc Hỏa Nghiêu đại nhân, nói người của Huyền Quân minh, rõ ràng là phản đồ, lại giơ cờ hiệu vì Tô đại nhân ngài, mưu đồ việc tranh bá Đại Hoang thiên hạ, hành vi ti tiện, xấu xa tới cực điểm, vì thế chọc giận Hỏa Nghiêu đại nhân, mới trêu chọc đến họa sát thân.”

Tô Dịch nghe xong, không khỏi cười lạnh nói: “Hỏa Nghiêu tiểu nghiệp chướng này trái lại năng lực cũng tăng lên rồi, một lời không hợp, cũng dám xuống tay với hoàng giả!”

Nói đến đây, hắn đột nhiên hứng thú rã rời, nói: “Thôi, đây đều là chuyện Đại Hoang Cửu Châu, chờ về sau ta quay về, tự sẽ làm ra kết thúc.”

Nói đến trong cõi hư vô như có trời định sẵn.

Tam đệ tử Hỏa Nghiêu của mình kiếp trước, giết chết Huyết Sát Kiếm Hoàng, mà Thối Kiếm Thạch Huyết Sát Kiếm Hoàng cầm đồ, thì bị Đông Quách Phong thu hoạch.

Cái này cũng liền ý nghĩa, Đông Quách Phong chịu ân từ Huyết Sát Kiếm Hoàng, ở về sau nếu biết tin Huyết Sát Kiếm Hoàng chết, tất nhiên sẽ báo thù rửa hận cho hắn.

“Một kiếm tu coi ta là thù, về sau lại có khả năng đi đối phó Tam đệ tử phản đồ kia của ta... A, thực sự có chút thú vị.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận