Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 252: Biến số đột nhiên tới (2)

May mắn lúc trước Chu Tri Ly từng tỏ thái độ, đưa ra biện pháp giải quyết, bảo nàng quyết đoán mang tất cả tai họa đều đổ lên trên người Mục Chung Đình quận thủ quận Ung Hòa, lúc này mới từ trong tràng sóng gió này rút bản thân ra được.
Nhưng nàng lại không ngờ, mới trôi qua mấy ngày thời gian mà thôi, Tô Dịch lại vẫn tính ở địa bàn của mình giết người!

Hồi lâu sau, Thúy Vân phu nhân mới ổn định tâm thần, cánh môi hồng lộ ra một tia cay đắng, nói: “Tô công tử, Phong Nguyên trai là nơi dùng tiệc tụ hội, nhưng ngài sao lại mang nơi này coi là chỗ giết người, cái này...”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Phong Nguyên trai các ngươi không xen vào là được.”

Thúy Vân phu nhân: “...”

Nàng còn có thể nói cái gì đây?

“Thôi, ta không thể trêu vào chẳng lẽ còn không trốn được?”

Thúy Vân phu nhân âm thầm nghiến răng một cái, trên mặt lộ ra nụ cười say lòng người, nói:

“Người đâu, mau dẫn hai vị công tử tới Sơn Hà điện tầng thứ chín, nhớ rõ rượu ngon món ngon hầu hạ, tuyệt đối không thể có một tia chậm trễ!”

Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người Tô Dịch và Hoàng Càn Tuấn rời khỏi.

Thúy Vân phu nhân lúc này mới mở ra tờ giấy Tô Dịch đưa cho nàng, bên trên viết bảy cái tên.

Chỉ liếc một cái, cả người nàng cứng ngắc, da đầu mơ hồ phát tê.

Làm chủ Phong Nguyên trai quanh năm tiếp đãi đưa đón, nàng nắm giữ tài nguyên mối quan hệ người thường không thể tưởng tượng.

Như ở quận Vân Hà thành phàm là nhân vật có chút quyền thế, đều sớm bị nàng nhớ kỹ trong lòng.

Cho dù là con em một thế hệ trẻ, nàng cũng thuộc như lòng bàn tay.

Cho nên, khi nhìn thấy bảy cái tên này, trong đầu nàng đã hiện ra lai lịch, gia thế vân vân các tin tức của đối phương.

“Bảy người, đều là đệ tử Thanh Hà kiếm phủ, đều có lai lịch riêng, đều không phải võ giả bình thường có thể sánh bằng, nếu là tất cả đều chết ở Phong Nguyên trai ta...”

Nghĩ đến đây, Thúy Vân phu nhân không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“Nếu có khả năng, lão nương thà rằng đời này cũng không gặp Tô Dịch tai họa này một lần nào nữa! !”

Khuôn mặt nàng biến ảo, trong mắt tràn đầy u oán.

“Tiền thiếu đến đây? Mau mời!”

Chỗ cửa chính vang lên thanh âm nho nhã lễ độ của người phục vụ.

Trong lòng Thúy Vân phu nhân chấn động, ánh mắt nhìn qua.

Chỉ thấy một thanh niên áo bào vàng đủng đỉnh đi tới, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ kiêu căng.

Tiền Vân Lâu.

Nội môn đệ tử Thanh Hà kiếm phủ, con trai trưởng đương kim tộc trưởng Tiền gia tông tộc số một “thành Thanh Đồng” quận Vân Hà.

“Ta tối nay là tới dự tiệc, nhưng lại cũng không rõ là ai muốn mở tiệc chiêu đãi ta.”

Tiền Vân Lâu lạnh nhạt mở miệng, “Phong Nguyên trai các ngươi nghĩ hẳn là rõ chứ?”

Nam phục vụ kia ngẩn ra.

Ngay lúc này, Thúy Vân phu nhân dáng vẻ thướt tha đi tới, mỉm cười nói: “Tiền công tử đi một mình?”

Tiền Vân Lâu lộ ra nét kinh diễm, vội vàng nói: “Tiền mỗ ra mắt Thúy Vân phu nhân, Tiền mỗ quả thật là đến một mình.”

Lấy thân phận của hắn, căn bản xa xa không đủ tư cách để Thúy Vân phu nhân tiếp đãi, bây giờ đột nhiên nhìn thấy người sau chủ động tới hàn huyên, cũng không tránh khỏi được yêu mà sợ.

Thúy Vân phu nhân mỉm cười nói: “Chủ nhân bữa tiệc tối nay, mời không chỉ một mình công tử, không bằng chờ người khác đến đây, các ngươi cùng nhau qua đó?”

Tiền Vân Lâu ngẩn ra một phen, nhịn không được nói: “Xin hỏi phu nhân, chủ nhân bữa tiệc tối nay là ai?”

“Tiền công tử không cần vội, chờ gặp mặt, ngươi tự nhiên sẽ biết.”

Thúy Vân phu nhân giọng điệu mềm mại.

Phong vận quyến rũ thành thục đó của nàng, khiến trong lòng Tiền Vân Lâu người trẻ tuổi huyết khí phương cương này cũng nóng lên một phen, ánh mắt hơi đăm đăm, yết hầu cũng lăn lộn một trận.

Thúy Vân phu nhân âm thầm khinh rẻ, còn nhỏ tuổi, lại háo sắc như vậy, tối nay nếu chết, cũng không có gì đáng tiếc hận.

“Hoắc công tử đến rồi, mau mau cho mời.”

Lúc này, ngoài cửa chính lại vang lên một thanh âm.

Ngay sau đó một thanh niên áo bào đen bóng người cao lớn, long hành hổ bộ được người hầu dẫn theo vào.

“Hoắc sư đệ?”

Tiền Vân Lâu ngẩn ra, ánh mắt vô ý thức nhìn về phía Thúy Vân phu nhân.

“Không sai, vị Hoắc công tử này giống với ngươi, cũng là đến dự tiệc.”

Thúy Vân phu nhân nói, nghênh đón.

Hoắc Long.

Nội môn đệ tử Thanh Hà kiếm phủ, con đương kim đại trưởng lão Hoắc gia nhị lưu thế lực quận thành Vân Hà.

Mắt thấy Thúy Vân phu nhân tự mình nghênh đón, Hoắc Long cũng không khỏi bất ngờ, chỉ cảm thấy nở mày nở mặt, cả người cũng lâng lâng.

Mà khi nhìn thấy Tiền Vân Lâu, Hoắc Long ngẩn ra, nói: “Tiền sư huynh cũng là đến dự tiệc?”

“Đúng vậy.”

Tiền Vân Lâu gật đầu nói, “Hoắc sư đệ, ngươi biết triệu tập bữa tiệc lần này là ai không?”

Hoắc Long lắc đầu, “Không biết.”

“Chờ người đến đông đủ, ta bảo người ta đưa bọn ngươi cùng nhau tới Sơn Hà điện tầng thứ chín, đến lúc đó, các ngươi liền biết là vị quý nhân nào.”

Thúy Vân phu nhân mỉm cười.

Tầng thứ chín!

Sơn Hà điện!

Tiền Vân Lâu và Hoắc Long nhìn nhau một cái, đều lộ ra nét giật mình.

Lấy thân phận bọn họ, xa không đủ tư cách tới nơi đỉnh cấp xa hoa cỡ đó dùng tiệc!

Điều này làm trong lòng bọn họ đều càng thêm tò mò, tối nay bày tiệc rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là vị nhân vật đại lão nào đó của Thanh Hà kiếm phủ bọn họ?

“Nói tới Sơn Hà điện, ta trái lại nghe nói thời điểm mấy ngày trước, Niên Vân Kiều cùng Diêm Thành Dung bọn họ xâm nhập trong Sơn Hà điện gây chuyện, va chạm quận thủ quận Ung Hòa Mục Chung Đình đại nhân đang dự tiệc ở trong đó, đã bị giết chết ngay tại chỗ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận