Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1007: Chẳng phân biệt đúng sai (1)

Nhưng, mặc kệ nói như thế nào, vô luận đối với nhân vật Hoàng cảnh mà nói, hay là đối với đạo thống cổ xưa đỉnh cấp nhất Đại Hoang Cửu Châu mà nói, “Tiên Thiên Đạo Chủng” tuyệt đối là vật báu vô giá, không phải các tài nguyên tu hành thế gian có thể cân nhắc.
Chính bởi vì như thế, khi ở Tả gia nhìn thấy Tiên Thiên Đạo Chủng này, Tô Dịch mới sẽ cảm thán Tả gia vận số tốt, dẫn tới thái độ đối đãi Tả gia cũng theo đó xảy ra biến hóa.

Nếu không, hắn đâu có thể nào dễ dàng tha cho Tả gia.

Chỉ là không biết, nếu để Tả gia biết, ngọc thạch thần bí kia thì ra là một món côi bảo như thế, cũng không biết nên cảm tưởng thế nào.

Là đấm ngực dậm chân hối hận liên tục?

Hoặc là không để ý tất cả xé rách da mặt với Tô Dịch?

Đều có khả năng.

Chẳng qua, chỉ có Tô Dịch rõ, Tiên Thiên Đạo Chủng này đặt ở trong tay Tả gia, cũng nhất định là đồ vô dụng.

Nguyên nhân là ở chỗ, nuôi dưỡng Tiên Thiên Đạo Chủng cần bí pháp độc đáo, cần tiêu phí thời gian dài đằng đẵng cùng tâm huyết, càng cần hao phí thiên tài địa bảo có thể nói lượng khổng lồ làm chất dinh dưỡng!

Dù là các đạo thống cổ xưa của Đại Hoang Cửu Châu, muốn bồi dưỡng một Tiên Thiên Đạo Chủng, cũng cần chuẩn bị nhiều năm, chuẩn bị trước.

Thế lực tu hành bình thường, căn bản là không chịu nổi tiêu hao cùng chờ đợi cỡ đó.

Về phần Tả gia, chỉ là một thế lực tu hành trên Thương Thanh đại lục mà thôi, cho dù biết ảo diệu của Tiên Thiên Đạo Chủng, cũng nhất định chỉ có thể chùn bước.

Không có cách nào cả, điều kiện không cho phép.

“Lấy thủ đoạn bây giờ của ta, trong thời gian ngắn, cũng nhất định không thể bồi dưỡng Tiên Thiên Đạo Chủng này ra một cái kết quả.”

“Chẳng qua, khi ta đặt chân con đường linh đạo, liền có thể vận dụng bí thuật, mang một ‘Tiên Thiên Đạo Chủng’ này phong ấn ở thức hải, mượn khí tức cùng lực lượng Cửu Ngục kiếm để bồi dưỡng vật này.”

“Như thế, không tới mười năm, hẳn có thể khiến Tiên Thiên Đạo Chủng này nở hoa kết quả!”

... Tô Dịch lâm vào suy nghĩ.

Lúc kiếp trước, hắn từng đạt được không chỉ một Tiên Thiên Đạo Chủng, thẳng đến về sau, mới trong lúc vô tình phát hiện, lực lượng Cửu Ngục kiếm, có thể rút ngắn lại rất nhiều thời gian bồi dưỡng Tiên Thiên Đạo Chủng.

Hơn nữa, không cần hao phí bất cứ thiên tài địa bảo nào làm chất dinh dưỡng!

Đáng tiếc, khi hắn phát hiện bí mật này, cách hắn đạt được “Tam Thốn Thiên Tâm” chậm ước chừng hơn vạn năm thời gian.

Nếu không, lúc trước bồi dưỡng “Tam Thốn Thiên Tâm”, hoàn toàn không cần phiền toái như vậy, cũng không cần chờ đợi hơn sáu ngàn năm.

“Tô huynh, ngươi tìm ta có việc?”

Ngay tại lúc Tô Dịch suy nghĩ, ở dưới Nguyên Hằng dẫn đầu, Văn Tâm Chiếu đến đây, trên khuôn mặt đẹp như vẽ mang theo một tia nghi hoặc.

Tô Dịch thu hồi Tiên Thiên Đạo Chủng, ánh mắt nhìn về phía Văn Tâm Chiếu, nói: “Ta có thể xác định, người thuê Thuyền Phu, ngay tại trên bảo thuyền này, cho nên muốn mời ngươi hỗ trợ.”

Đôi mắt đẹp của Văn Tâm Chiếu hơi đọng lại, nói: “Tô huynh hoài nghi, người thuê là truyền nhân Thiên Nguyên thần cung ta?”

Tô Dịch lắc đầu nói: “Không phải hoài nghi, mà là khẳng định.”

Đôi mắt sáng của Văn Tâm Chiếu lạnh đi, nàng không ngờ, thuê thích khách Thuyền Phu của Khổ Hải, rất có thể là đồng môn bên cạnh nàng!

Cái này khiến trong lòng nàng cũng tức giận không thôi.

Hít sâu một hơi, Văn Tâm Chiếu nói: “Vậy... Tô huynh là muốn bảo ta làm cái gì?”

Tô Dịch nói: “Khoanh tay đứng nhìn như thế nào?”

Văn Tâm Chiếu nghĩ chút, nói: “Được.”

Tô Dịch từ ghế mây đứng dậy, nhìn thiếu nữ như tiên như họa này, nói: “Ta sở dĩ không ra tay ở Tả gia, cũng là lo lắng ngươi kẹt ở giữa, thế khó xử.”

“Mà bây giờ, câu trả lời của ngươi khiến ta rất hài lòng.”

Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, đi ra khỏi phòng.

Văn Tâm Chiếu giật mình, thì ra hắn... vẫn luôn chiếu cố cảm thụ của mình?

Lúc suy nghĩ, nàng đã xoay người đuổi theo.

...

Tầng đỉnh bảo thuyền, trong một đại điện.

“Hoắc sư huynh, ngay cả Thuyền Phu cũng không phải đối thủ của Tô Dịch kia, nên làm thế nào bây giờ?”

Tiền Thiên Long thấp thỏm lo âu, mặt co mày cáu.

Nhớ tới chuyện một màn hôm nay xảy ra ở Tả gia, trong lòng hắn liền lạnh toát.

“Sợ cái gì, Thuyền Phu thua, đó là chuyện của Khổ Hải, không quan hệ với chúng ta.”

Hoắc Vân Sinh vừa uống rượu, vừa nói.

“Nhưng... Ta lo lắng Tô Dịch đã sinh ra hoài nghi.”

Tiền Thiên Long than nhẹ.

“Hoài nghi lại như thế nào? Chỉ cần không có chứng cớ, hắn cũng không dám làm gì chúng ta, đừng quên, chúng ta là truyền nhân Vân Thiên thần cung, Tô Dịch hắn chẳng lẽ còn dám không đặt Vân Thiên thần cung ở trong mắt?”

Hoắc Vân Sinh cười lạnh, không cho là đúng.

“Hoắc sư huynh nói rất đúng.”

Tôn Phong cười phụ họa.

Phành!

Ngay lúc này, cửa chính đại điện đóng chặt bị đá văng, bóng người cao ngất kia của Tô Dịch đủng đỉnh đi vào.

Hoắc Vân Thiên, Tiền Thiên Long và Tôn Phong đều cả kinh, đột nhiên biến sắc.

“Tô Dịch ngươi đạp cửa mà vào, không khỏi cũng quá càn rỡ rồi nhỉ?”

Hoắc Vân Sinh hừ lạnh, sắc mặt âm trầm xuống.

Tiền Thiên Long như ý thức được cái gì, gian nan nuốt nước miếng, nói: “Tô Dịch... Ngươi... Ngươi tới nơi này làm cái gì?”

Ánh mắt Tô Dịch đảo qua ba người này, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Một đám nhân vật như thằng hề, trên đường lúc trước, các ngươi nhảy nhót dữ dội nữa, ta cũng lười để ý. Nhưng ta lại không ngờ, các ngươi lại ngông cuồng đến mức thuê thích khách đến đối phó ta, thực cho rằng ta không dám giết các ngươi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận