Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 413: Địch mạnh vây quanh, ta coi như không thấy (1)

So sánh với hắn lúc trước bước vào Ích Cốc cảnh gặp một hồi kiếp nạn như cấm kỵ kia, trận đại kiếp trước mắt này nhằm vào Khuynh Oản, chỉ có thể tính là “rất quy củ” .
Đương nhiên, ở trong mắt tu sĩ Thương Thanh đại lục, đại kiếp bực này đã có thể nói là hiếm thấy có một không hai.

Trên bầu trời, kiếp vân càng thêm dày nặng, áp lực lòng người.

Đột nhiên, trong trời đêm nơi xa xuất hiện một mảng độn quang rực rỡ loá mắt, nhanh chóng lao về phía bên này, chừng hơn hai mươi người, đông nghìn nghịt, đội hình mạnh mẽ.

Khi nơi xa nhìn thấy Khuynh Oản trên đỉnh núi đang chuẩn bị độ kiếp, một trận thanh âm ồn ào theo đó vang lên:

“Khí tức thiên kiếp thật đáng sợ, quỷ vật kia chẳng lẽ là một lão quỷ nhiều năm hay sao?”

“Thú vị, quỷ vật này là muốn độ hóa hình chi kiếp!”

“Từ khi nào, phụ cận sông Thiên Lan này, lại ẩn giấu một quỷ vật lợi hại như vậy?”

“Bất kể ả lai lịch thế nào, nghiệp chướng cỡ này, nhất định phải hủy diệt, xóa khỏi thế gian!”

Thanh âm còn đang quanh quẩn, một đám tu sĩ kia đã nhanh chóng tới gần, khí thế hùng hổ.

“Chủ nhân, là các tu sĩ trên bảo thuyền vừa nãy!”

Xa xa, khi thấy một màn như vậy, sắc mặt Nguyên Hằng cũng trở nên ngưng trọng.

Tô Dịch ừ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, quay đầu nói với Khuynh Oản: “Nhớ kỹ lời ta nói, chuyên tâm độ kiếp, không cần để ý tới chuyện khác.”

Khuynh Oản vốn cũng bị một màn này kinh động, sau khi nghe thấy Tô Dịch nói, trong lòng liền như tìm được chỗ dựa kiên cố nhất, thể xác và tinh thần đều bình tĩnh trở lại.

Nàng thấp giọng nói: “Tiên sư, ta... Ta nếu hóa hình thành công, cũng... Cũng có thể xưng ngài chủ nhân không?”

Lông mi thiếu nữ khẽ run, như có chút ngượng ngùng cùng thấp thỏm, cũng mang theo một tia chờ mong.

“Cũng sắp độ kiếp rồi, đầu nghĩ cái gì thế.”

Tô Dịch bật cười, “Chờ ngươi độ kiếp thành công, tùy ngươi xưng hô như thế nào cũng được.”

Khuynh Oản nhất thời cười lên, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cũng toả sáng ra một loại thần thái khác, hung hăng gật đầu, “Vâng!”

Sau đó, nàng xoay người, nhìn về phía bầu trời, trên bóng người xinh đẹp yểu điệu, có một luồng khí tức mênh mông mạnh mẽ vô cùng đang vận chuyển, một đôi mắt phượng thâm thúy xinh đẹp cũng trở nên thâm thúy mà sáng ngời.

Thiếu nữ mặt mày như vẽ, làn váy bay bay, như tiên trong quỷ, khí chất u lãnh như tuyết.

Vù vù vù!

Tiếng xé gió vang lên, đám tu sĩ kia lục tục đến, đặt chân trên không cách đỉnh núi không xa.

Cầm đầu, chính là Diệu Hoa phu nhân mặc một bộ áo bào hoa, quyến rũ như lửa.

Khi nhìn thấy bóng người Tô Dịch cùng Nguyên Hằng, hàng lông mày ngài của Diệu Hoa phu nhân vị nhân vật đứng đầu Tụ Tinh cảnh Đại Sở này không khỏi hơi nhíu, nói: “Là các ngươi?”

Hầu như cùng lúc, thầy trò hai người Lăng Vân Hà, Thanh Nha đứng ở phía sau đám người, cũng đã nhận ra Tô Dịch và Nguyên Hằng, đều ngẩn ra.

“Sư tôn, bọn họ...”

Thanh Nha mở mồm muốn nói gì, đã bị Lăng Vân Hà không biểu lộ gì ngăn lại, truyền âm nói: “Chớ để lộ ra, tạm xem tình huống.”

Thanh Nha ô một tiếng, chớp đôi mắt to trong veo như nước, tò mò nhìn Khuynh Oản lơ lửng trên không trug nơi xa, vẻ mặt không khỏi hiện lên một mảng kinh diễm.

Nha, tiểu tỷ tỷ quỷ tu thật xinh đẹp!

Kiếp vân dày nặng, không khí áp lực.

Hơn hai mươi vị tu sĩ Đại Sở lấy Diệu Hoa phu nhân cầm đầu, đứng trên không trung.

Khí tức ai cũng mạnh mẽ, hào quang lưu chuyển, phong tỏa không gian phụ cận ngọn núi này.

Nhưng Tô Dịch lại coi như không thấy, chắp hai tay sau lưng, nhìn về bầu trời.

Trận đại kiếp này nhằm vào Khuynh Oản, chỉ một lát nữa sẽ buông xuống...

Nguyên Hằng vẻ mặt cảnh giác, giữ lực mà chờ.

Hắn nhìn ra được, kẻ tới bất thiện!

“Diệu Hoa phu nhân nhận ra bọn họ?”

Ông lão tóc xám áo bào màu đen kia hỏi.

“Các vị xem, yêu tu ta trước đó nói, là kẻ kia.”

Diệu Hoa phu nhân nâng tay ngọc, xa xa chỉ Nguyên Hằng.

Vù!

Toàn bộ ánh mắt đều đồng loạt nhìn qua.

“Thì ra là bọn họ.”

Mọi người đều giật mình.

“Hắc, không ngờ nha, bên cạnh yêu tu này lại còn có một quỷ vật sắp độ kiếp, quả thực là cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc.”

Ông lão tóc xám áo bào màu đen cười lạnh, trong lời nói tràn đầy khinh thường.

Sắc mặt Nguyên Hằng trầm xuống, đuôi lông mày dâng lên tức giận, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch.

Lần trước ở Phù Tiên lĩnh miếu sơn thần, bởi vì hắn tự tiện ra tay, khiến Tô Dịch từng cảnh báo hắn, về sau làm việc không thể lỗ mãng, nên khiêm tốn thu liếm một chút.

Một lần này, hắn cho dù phẫn nộ, trái lại cũng nhớ rõ Tô Dịch dặn dò.

Chỉ thấy ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía bầu trời dời đi, quét các tu sĩ Đại Sở trên không trung nơi xa một cái, lúc này mới lạnh nhạt mở miệng:

“Kẻ tới gần đỉnh núi mười trượng, chết.”

Lời nói tùy ý, nhẹ nhàng bâng quơ.

Nơi đây yên tĩnh, Diệu Hoa phu nhân đám tu sĩ Đại Sở đều kinh ngạc.

Thiếu niên này rõ ràng tu vi Ích Cốc cảnh mà thôi, nhưng thần thái cùng giọng điệu của hắn, lại một bộ tư thái coi quần hùng như vô hình, quả thực kiêu ngạo đến mức tận cùng.

Ngược lại là Lăng Vân Hà từng kiến thức phong cách làm việc của Tô Dịch, tương đối bình tĩnh hơn không ít.

Nhưng trong lòng hắn cũng hãy còn nghi hoặc, các tu sĩ Đại Sở ở đây, mạnh nhất như Diệu Hoa phu nhân, tu vi chừng Tụ Tinh cảnh trung kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận