Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1105: Bảo Tụy lâu (2)

Nàng giương mắt nhìn nhìn bóng người cao ngất tuấn tú phía trước, ánh mắt lại càng thêm nhu hòa, có dòng chảy ấm áp ùa vào nội tâm.
Con người không phải cỏ cây, ai lại không thích được người ta quan tâm cùng chiếu cố như vậy?

“Nguyên Hằng đại ca, ngươi trước kia từng thấy Tô tiền bối chủ động nghĩ cho người khác như vậy không?”

Nhìn theo Tô Dịch và Nguyệt Thi Thiền cùng nhau rời khỏi, Bạch Vấn Tình nhịn không được thấp giọng hỏi.

Nguyên Hằng gãi gãi đầu, nói: “Chủ nhân nhà ta đối với người bên cạnh luôn vô cùng tốt, nhưng nếu nói chủ động đi chiếu cố người khác, lại chỉ có ít ỏi mấy người có thể đạt được đãi ngộ bực này.”

Bạch Vấn Tình tò mò nói: “Có những ai?”

Nguyên Hằng nghĩ ngợi chút, nói: “Theo ta biết, trước kia có Trà Cẩm cô nương cùng Văn Linh Tuyết cô nương, ở hôm nay, có Nguyệt Thi Thiền cùng Văn Tâm Chiếu hai vị cô nương này.”

“Đều là cô nương?” Bạch Vấn Tình ngẩn ngơ.

“Đúng vậy.”

“Cái này...” Bạch Vấn Tình giật mình, nói: “Vậy các cô nương này tất nhiên ai cũng xinh đẹp nhỉ?”

“Đó là đương nhiên!”

Nguyên Hằng trả lời không cần nghĩ ngợi.

Ánh mắt Bạch Vấn Tình cổ quái, hồi lâu sau mới nghiêm túc dặn dò: “Nguyên Hằng đại ca, ở phương diện này, ngươi tuyệt đối không thể học Tô tiền bối.”

Nguyên Hằng vẻ mặt mơ hồ nói: “Có ý tứ gì?”

Bạch Vấn Tình trừng mắt, “Thật sự là đầu gỗ!”

Nguyên Hằng cười lên khờ khạo hề hề, một bộ dáng cười ngây ngô.

Bạch Vấn Tình cũng cười, ngốc như vậy, đâu có thể nào học loại bản lãnh cẩu thả bụi hoa đó của Tô tiền bối?

Mắt thấy Bạch Vấn Tình như hoàn toàn yên tâm, Nguyên Hằng âm thầm lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Về sau chủ nhân nếu muốn dẫn ta đi Hoán Khê Sa nơi kiểu đó, nhất định không thể để Bạch cô nương biết, nếu không, thế nào cũng to chuyện!”

...

Thành Cửu Đỉnh cực phồn hoa, phố lớn ngõ nhỏ, ngựa xe dày đặc, bóng người đông đúc.

“Tô huynh, ngươi phát hiện chưa, dọc theo đường đi nam tử mặc áo xanh không khỏi cũng nhiều quá rồi nhỉ...”

Trên đường, Nguyệt Thi Thiền nhịn không được mở miệng.

Nàng dọc theo đường đi nhìn thấy, những nam tử đó vô luận già trẻ, hơn phân nửa đều mặc một bộ áo dài màu xanh!

Tô Dịch ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại ven đường chứng kiến, quả nhiên phát hiện, hôm nay trong thành Cửu Đỉnh này, người mặc áo sam màu xanh, quả thực nhìn mãi quen mắt.

Sau đó, Tô Dịch bật cười nói: “Quần áo trang phục mà thôi, quan tâm những cái này làm chi.”

Khuôn mặt Nguyệt Thi Thiền hơi đỏ lên, nói: “Ta chỉ là thấy Tô huynh thường mặc áo bào xanh, mắt thấy bọn họ đều ăn mặc giống với Tô huynh, không khỏi để ý hơn một chút.”

Tô Dịch thản nhiên mở miệng nói: “Đối với thư sinh mà nói, trong bụng có thư khí tự hoa, đối với kiếm tu chúng ta mà nói, một thân khí chất mới càng thêm quan trọng, quần áo chỉ là trang trí. Kẻ không có khí chất, dù mặc giống ta, cũng là khỉ đội mũ mặc áo, làm trò hề.”

Nguyệt Thi Thiền không khỏi mỉm cười, không nhìn ra, Tô huynh cũng rất tự kỷ...

Khi nói chuyện với nhau, bọn họ đã tới trước Bảo Tụy lâu.

Giống với Hoán Khê Sa, Vân Trạch lâu, Bảo Tụy lâu cũng là một trong tứ đại danh lâu của thành Cửu Đỉnh, lấy mua bán bảo vật nổi tiếng toàn thành.

Nghe nói bảo vật bán ra ở Bảo Tụy lâu, mọi thứ đều là trân phẩm, vô luận tu sĩ cảnh giới nào, chỉ cần trả nổi tiền, đều có thể mua được bảo vật thỏa mãn.

Khi Tô Dịch cùng Nguyệt Thi Thiền đến, liền phát hiện trong Bảo Tụy lâu hôm nay, làm ăn thế mà cực kỳ sôi động, bóng người lay động, rộn ràng nhốn nháo.

“Công tử có điều không biết, qua chín ngày nữa, Lan Đài pháp hội sẽ mở màn, một đoạn thời gian gần đây, tu hành giả đến mua bảo vật, cũng so với trước kia nhiều hơn nhiều.”

Thị nữ phụ trách tiếp đãi thấp giọng giải thích, “Một ít bảo vật quý báu hiếm lạ, ngày xưa cực ít có ai hỏi thăm, nhưng bây giờ, căn bản là không lo bán.”

Khi nói chuyện, thị nữ dẫn theo Tô Dịch cùng Nguyệt Thi Thiền đến trong một tòa đại điện chuyên môn bán kiếm.

Người ở đây càng đông hơn, nam nữ già trẻ đều có, trước mỗi một quầy trưng bày kiếm, đều vây đầy bóng người.

Cảnh tượng sôi động đó, khiến Tô Dịch không khỏi khẽ nhíu mày.

Dưới tình huống bực này, sợ là căn bản không có bao nhiêu cơ hội lấy ra một thanh linh kiếm thích hợp Nguyệt Thi Thiền.

“Ồ, Tô đạo hữu?”

Một thanh âm dễ nghe vang lên.

Ngay sau đó, đám người xôn xao, nhường ra một con đường.

Chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo tím, da thịt trắng hơn tuyết, cả người tản ra khí tức tôn quý uy nghi, ở dưới một đám người vây quanh đi tới bên này.

Hóa ra là đệ tử chân truyền trung tâm Thiên Xu Kiếm Tông, Phượng Tuyền Tiên Tử Khương Ly!

“Nô tỳ ra mắt tiểu thư!”

Thị nữ theo ở bên người Tô Dịch vội vàng lập tức hành lễ, vẻ mặt cung kính.

Khương Ly phất tay nói: “Ngươi đi xuống trước.”

Thị nữ vội vàng lui xuống.

“Quả nhiên là Tô đạo hữu, lúc trước ta còn cho rằng nhìn lầm người.”

Một đôi mắt phượng của Khương Ly nhìn về phía Tô Dịch, như có chút bất ngờ ở nơi này nhìn thấy Tô Dịch.

Mà khi nhìn thấy Nguyệt Thi Thiền bên người Tô Dịch, Khương Ly không khỏi hơi ngẩn ra.

Cho dù nàng cũng là nữ nhân, cũng không thể không thừa nhận, thiếu nữ áo trắng hơn tuyết này, đẹp giống như tiên tử từ trong tranh đi ra.

Ở phía sau Khương Ly, còn đi theo Đào Vân Trì, Cốc Đằng Ưng các truyền nhân Thiên Xu Kiếm Tông, khi nhìn thấy Tô Dịch, trên mặt đều hiện ra một mảng âm trầm.

Nhất là Đào Vân Trì, Cốc Đằng Ưng, sắc mặt đều trở nên rất khó coi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận