Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 251: Biến số đột nhiên tới (1)

Ở trên tu hành, cái này gọi là “điểm bát (chỉ điểm)”, Phật môn xưng là “phá chướng”, đạo môn xưng là “điểm hóa” .
Đối với tu sĩ gặp bình cảnh mà nói, gặp chỉ điểm cỡ này, không thua gì ân tái tạo!

“Đây là tám chữ ta từng tự tay viết, ngươi nếu có thể nghiền ngẫm một ít thần vận trong đó, thành tựu cảnh giới tông sư, cũng là có thể mong đợi.”

Tô Dịch nghĩ chút, từ trong mặc ngọc bội lấy ra một bức chữ, đưa cho Trình Vật Dũng.

Đây vốn là lúc hắn ở thành Quảng Lăng Hạnh Hoàng tiểu cư, tu luyện ngẫu nhiên có thu hoạch, tùy tay viết một ít chữ, lúc trước rời khỏi, tính cả tạp vật khác đều đặt ở trong mặc ngọc bội.

Trình Vật Dũng mở ra nhìn, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ ——

Chuyện xưa lưu luyến, một kiếm chặt hết.

Vẻn vẹn tám chữ, sâu sắc chỉ thẳng, tiêu sái phóng túng.

Người bình thường nhìn thấy, tất nhiên sẽ bị chữ viết như vậy kinh diễm, coi là đại gia thư pháp.

Mà ở trong mắt Trình Vật Dũng võ giả bực này, tám chữ này không chỗ nào không phải là kiếm, không một cái nào không phát ra khí thế đâm phá bầu trời, chém hết tất cả!

Chỉ nhìn một cái, khiến ánh mắt cùng tâm thần hắn đều có cảm giác đau đớn.

Hít sâu một hơi, Trình Vật Dũng thật cẩn thận thu hồi bức chữ này, khom người lần nữa nói: “Đa tạ Tô tiên sinh ban chữ!”

Trong lòng hắn không chịu nỗ lực kịch liệt nhảy lên, kích động đến mức tột đỉnh.

Hắn có dự cảm mãnh liệt, nếu thường xuyên nghiền ngẫm tám chữ trong bức chữ này, đủ có thể đánh vỡ vách ngăn khốn đốn tu vi mình nhiều năm, một hơi đạp vỡ cánh cửa cảnh giới tông sư!

“Đi đi.”

Tô Dịch phất phất tay.

Trình Vật Dũng là đã ngưng lại ở Tụ Khí cảnh đại viên mãn nhiều năm, chỉ thiếu một bước vào cửa, đối với hắn mà nói, cho gã chỉ điểm, cũng chỉ là thuận tay làm mà thôi.

Nếu đổi là người cảnh giới không đủ, đoạn lời này dù có nói, cũng không có ý nghĩa.

Sáng sớm hôm sau.

Tô Dịch vẫn như trước, tu luyện, rửa mặt, ăn cơm, tỏ ra rất buồn tẻ.

Nhưng đây là tu hành.

Nếu tham niệm hồng trần phồn hoa, lưu luyến trong thế tục triền miên, lãng phí thời gian không nói, cũng chắc chắn trì hoãn cùng hoang phế tu hành.

Tựa như bị Tô Dịch ảnh hưởng, trong những ngày qua, bọn Phong Hiểu Phong, Hoàng Càn Tuấn, Phong Hiểu Nhiên cũng trở nên cực kỳ tự hạn chế, chăm chỉ không từ bỏ.

Thẳng đến lúc chạng vạng.

“Tô ca, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”

Hoàng Càn Tuấn từ ngoài đình viện vội vàng đi vào, “Thúy Vân phu nhân của Phong Nguyên trai cũng sảng khoái đáp ứng, nhường ra Sơn Hà điện tầng thứ chín.”

Nói đến đây, vẻ mặt hắn không khỏi trở nên cổ quái.

Vừa rồi đến Phong Nguyên trai, Thúy Vân phu nhân cũng tự mình đi ra tiếp kiến hắn, coi hắn là khách quý hạng nhất đối đãi, không dám chậm trễ chút nào.

Mà sau khi biết được tin tức Tô Dịch lựa chọn tối nay ở Phong Nguyên trai dùng bữa, Thúy Vân phu nhân lúc ấy cũng ngây người, khuôn mặt xinh đẹp biến ảo không ngừng, rất đặc sắc.

Hiển nhiên, chuyện buổi tối ngày đó, đến nay vẫn khiến nàng lòng còn sợ hãi.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn sảng khoái đáp ứng, giữ lại Sơn Hà điện tầng thứ chín.

“Tốt.”

Tô Dịch gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phong Hiểu Phong cách đó không xa, nói: “Phong sư đệ, nhớ rõ hâm nóng một bầu rượu, chờ ta trở lại cùng uống.”

“Tô sư huynh, cần phải cẩn thận!”

Phong Hiểu Phong dặn dò.

“Cẩn thận?” Phong Hiểu Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, thanh thúy nói: “Ca ca, muội cho rằng những kẻ địch kia mới nên cẩn thận.”

Phong Hiểu Phong: “...”

Tô Dịch thì không khỏi cười lên.

Hắn phất phất tay, liền chắp tay sau lưng, bước ra ngoài.

Từ khi có mặc ngọc bội, Tô Dịch liền lười cầm gậy trúc ở trong tay.

Mà khi có thể ngồi xe ngựa, tự nhiên cũng liền lười đi đường...

Rất nhanh, Hoàng Càn Tuấn điều khiển xe ngựa, chở Tô Dịch chạy khỏi ngõ Hồ Lô.

Tuy là hoàng hôn, trên đường phố trong thành đã treo đèn lồng, tiếng ồn ào náo nhiệt lên men ở đầu đường cuối ngõ, như một bức hoạ cuộn tròn hồng trần vạn trượng, nhân gian trăm vẻ.

Phong Nguyên trai.

Khi nhìn thấy Tô Dịch cùng Hoàng Càn Tuấn đi tới, một trung niên mập mạp áo gấm đã sớm canh giữ ở nơi đó giật bắn cả người, vội vàng lập tức chào đón, trên mặt tràn đầy nụ cười nói: “Tô công tử, Hoàng công tử đại giá quang lâm, mau mau mời!”

Người này chính là một trong tám vị quản sự của Phong Nguyên trai, lần trước Tô Dịch ở đây dùng bữa, hắn canh giữ ở ngoài đại điện chờ sai phái.

Vừa mới tiến vào trong đại điện tầng một Phong Nguyên trai, Thúy Vân phu nhân cũng nghe tin mà đến, bộ váy màu đen vừa người chiếu da thịt trắng trẻo mịn màng của nàng đặc biệt chói mắt.

Khi nhìn thấy Tô Dịch, trên gương mặt xinh đẹp mà đoan trang đó của nàng tràn đầy ý cười, phong tình vạn chủng.

“Bảy người trên danh sách này nếu đến đây, bảo bọn họ đến Sơn Hà điện gặp ta.”

Tô Dịch lấy ra một tờ giấy, đưa qua.

Tiếng cười Thúy Vân phu nhân khúc khích êm tai, “Tô công tử yên tâm, bữa tiệc tối nay cam đoan khiến ngài cùng khách nhân của ngài đều hài lòng.”

Tô Dịch nhắc nhở: “Người chết hài lòng hay không, ta cũng không biết.”

Thúy Vân phu nhân đầu tiên là ngẩn ngơ, sau khi lĩnh hội ý tứ trong lời nói của Tô Dịch, nụ cười trên mặt nàng nhất thời đọng lại.

Thúy Vân phu nhân làm sao quên, sự kiện tanh máu lần trước xảy ra ở Sơn Hà điện?

Từ ngày đó bắt đầu, lực lượng Niên gia, Diêm gia liền đều tới cửa, muốn Phong Nguyên trai nàng đưa ra một câu.

Thúy Vân phu nhân đương nhiên sẽ không nhắc tới tên Tô Dịch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận