Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 440: Đạo cương (1)

Nụ cười đó trong vắt cùng thuần túy, làm trong lòng Tô Dịch dâng lên thương tiếc nói không nên lời, nhịn không được đưa tay xoa đầu thiếu nữ, nói:
“Yên tâm đi, về sau vô luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ như hôm nay đứng ở bên cạnh muội.”

Thiếu nữ vâng một tiếng, nói: “Muội cũng sẽ đối đãi tỷ phu như vậy!”

Tô Dịch cười lên.

Không bao lâu, Trà Cẩm chuẩn bị xong nước ấm tắm rửa, dẫn theo Văn Linh Tuyết tới phòng của nàng tắm rửa.

Tô Dịch thì đẩy ra cửa sổ hiên, ánh mắt nhìn ra xa.

Một mảng nắng sớm giống như vô số mũi nhọn, phá vỡ bóng đêm như mực, mang theo ánh sáng nhu hòa, chiếu xuống nhân gian.

Trời đã sáng.

Hít sâu một luồng không khí sáng sớm, Tô Dịch mang một bọc đồ thật lớn từ trong mặc ngọc bội lấy ra.

Trong bọc đồ chứa bảo vật đám quỷ vật yêu loại kia vì bù lại sai lầm mà dâng ra.

Nhìn sơ qua, chỉ thấy có linh tài bậc ba, tam phẩm linh dược, bảo vật loại linh thạch bậc ba, cũng có một số đồ chơi cổ quái, như là khoáng thạch có thể nuôi dưỡng thần hồn, linh ngọc có thể rèn luyện khí huyết vân vân.

Giá trị cũng không tầm thường.

“Hả?”

Ánh mắt Tô Dịch đột nhiên bị một vật hấp dẫn, lập tức cầm lên một hòn đá màu nâu xám như hổ phách, đặt ở trước mắt đánh giá.

Hòn đá này rất không bắt mắt, to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, xám xịt, lại có những tia linh khí mỏng manh tràn ngập ra.

Hòn đá này rõ ràng mới đào ra không lâu, mặt ngoài còn dính một ít mảnh vụn bùn đất.

Cầm trong tay, nặng trịch, thế mà nặng tới hơn trăm cân.

Mà ở trong cảm ứng của Tô Dịch, trong hòn đá này lại mơ hồ có một tia khí thế sắc bén không dễ phát hiện!

‘Keng’ một tiếng, Tô Dịch lấy ra Ngự Huyền kiếm, dùng lưỡi kiếm vót tảng đá này, động tác cẩn thận.

Theo đá vụn bắn tung tóe, trong hòn đá xám xịt này, mơ hồ có ánh sao dâng trào, khí tức sắc bén kia thì càng thêm nồng đậm hẳn lên.

Không bao lâu, ở trong lòng bàn tay Tô Dịch đã xuất hiện một khối sắt màu bạc ánh sao lấp lánh, mũi nhọn khiếp người, chỉ to bằng trứng bồ câu, lại trong suốt lấp lánh, hào quang mạnh mẽ, đâm vào làm mắt Tô Dịch cũng không khỏi hơi nheo lại.

“Tinh Vẫn Tinh Thiết! Quả nhiên là vật ấy!”

Tô Dịch ngoài sự giật mình, không khỏi lộ ra một nụ cười: “Không ngờ, chuyến này lại còn có thu hoạch bực này...”

Tinh Vẫn Tinh Thiết!

Một loại linh liêu thưa thớt từ trên trời ngã xuống, có thể xếp vào hàng ngũ ngũ phẩm, tính chất của nó sáng sủa như bạc, sắc bén như điện lạnh, trong nó càng ẩn chứa lực lượng tinh sát cực kỳ sắc bén.

Ở trong mắt kiếm tu, đây là tài liệu tuyệt hảo dùng để luyện chế linh kiếm, trộn lẫn một ít bột phấn, cũng có thể khiến phẩm chất linh kiếm tăng lên một mảng lớn!

Mà khối Tinh Vẫn Tinh Thiết này trong tay Tô Dịch, nhìn to bằng trứng bồ câu, lại nặng trăm cân, giá trị to lớn, xa không phải ngũ phẩm linh liêu khác có thể cân nhắc.

“Lực lượng của Ngự Huyền kiếm đã tiêu hao khoảng bốn thành, mà khi tu vi ta bước vào Tụ Khí cảnh hậu kỳ, uy năng của Ngự Huyền kiếm, đã không cách nào để ta phát huy ra toàn bộ thực lực.”

Tô Dịch thầm nghĩ: “Có thể có Tinh Vẫn Tinh Thiết này, ta đủ có thể luyện ra một thanh linh kiếm trên ý nghĩa thật sự!”

...

Ăn cơm xong, Văn Linh Tuyết liền ngủ.

Thiếu nữ hai ngày hai đêm không chợp mắt, lại thêm tâm thần chịu đủ tra tấn, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.

Ở lúc ăn cơm, đã ngáp ngắn ngáp dài.

Trà Cẩm cũng nhìn mà đau lòng, nhường ra khuê phòng của mình, cho Văn Linh Tuyết nghỉ ngơi.

Tô Dịch thì tới bên hồ nước, một lần lại một lần tu luyện Tùng Hạc Đoán Thể Thuật.

Trong tu luyện, khí cơ trong cơ thể hắn như lò luyện không ngừng thiêu đốt sôi trào, không ngừng tiến hành rèn luyện đối với khí huyết toàn thân.

Từng đợt tiếng nổ vang lên, như những tiếng chim hạc hót mạnh mẽ trong trẻo, phát ra ở trong huyệt khiếu kinh mạch trong cơ thể hắn.

Thẳng đến lúc mang Tùng Hạc Đoán Thể Thuật diễn luyện đến lần thứ chín, bóng người cao gầy tuấn tú của Tô Dịch giãn ra, lặng yên toát ra những tia cương khí sắc bén như kiếm.

Cương khí đó vô cùng tinh thuần sắc bén, theo bóng người Tô Dịch di chuyển, mang không khí cũng cắt ra các luồng khí nhỏ vụn, phát ra tiếng rít vang xẹt xẹt.

Thẳng đến sau đó, cương khí giống như hư ảo kia, mơ hồ giống bầy cá nhỏ bé dày đặc, ở quanh thân Tô Dịch hoạt bát tới lui, quang ảnh lưu chuyển, như ngàn vạn kiếm quang đang sáng tắt lóe lên.

Bỗng nhiên, Tô Dịch dừng chân, lấy ngón tay làm kiếm, cách không hướng về trong hồ nước ngoài ba trượng tùy ý chém một cái.

Xẹt!

Một luồng kiếm khí lực lượng chân cương ngưng tụ lướt ra, không khí như tấm vải đột ngột bị cắt ra một khe hở thẳng tắp.

Mà trong hồ nước ngoài ba trượng, một giọt sương trong suốt lấp lánh trên lá sen xanh biếc vừa chảy xuống đến giữa không trung, đã bị một luồng kiếm khí đó chém thành hai cánh hoa, sau đó xẹt xẹt hai tiếng, hai cánh hoa sương sớm này bắn tung tóe bốc hơi lên.

Ngay sau đó, Ầm một tiếng.

Trên mặt hồ xanh biếc, xuất hiện một khe hở thẳng tắp dài hơn một trượng, dòng nước hai bên ầm ầm bắn tung tóe quay cuồng, bọt sóng như tuyết.

Một chỉ như kiếm.

Chém giọt sương trên lá sen, cắt đứt mặt hồ khoảng một trượng!

Thứ trước vô cùng nhuần nhuyễn suy diễn ra Tô Dịch chế ngự chuẩn xác đối với lực lượng, mà thứ sau thì thể hiện ra uy năng lực lượng một chỉ này sắc bén bá đạo cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận