Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1014: Tâm ma cùng ba sự kiện (1)

Nhưng lúc này, Tô Dịch lại như có chút hứng thú rã rời, phất tay nói: “Ngươi đã không tính ra tay, còn ở lại chỗ này làm chi?”
Đây là hạ lệnh trục khách.

Nhưng Ứng Khuyết lại do dự, vẻ mặt biến ảo hồi lâu, giống như làm ra quyết đoán, hai tay ôm quyền, vái nói: “Đạo hữu, bỉ nhân cả gan, có một chuyện thỉnh giáo!”

Mọi người đều giật mình.

Một vị đại yêu Hóa Linh cảnh oai phong một cõi, đặt chân đỉnh cao đương thời, lại chủ động mở miệng hướng một thiếu niên Ích Cốc cảnh thỉnh giáo?

Chuyện làm người ta kinh ngạc này truyền ra, sợ là không có ai sẽ tin.

Nhưng, bây giờ đã xảy ra!

Người trung niên trường bào một vị hậu duệ hắc giao như vậy, hạ thấp tư thái, hướng Tô Dịch thỉnh giáo!

Tô Dịch ngồi ở ghế mây, thản nhiên nhận một lễ này, nói: “Nói nghe một chút.”

Ứng Khuyết hít sâu một hơi, nói: “Một vạn ba ngàn năm trước, cha ta ở trước Đoạn Long Nhai này nghênh đón kiếp hóa rồng, cuối cùng tuy bị kiếm tu kia phá hư, nhưng vẫn chưa thật sự chết đi.”

Con hắc giao kia chưa chết! ?

Mọi người cả kinh.

“Chẳng qua, cha ta tuy cuối cùng sống sót, nhưng ở trong một vạn ba ngàn năm này, lại lâm vào trong một loại khốn cảnh sống không bằng chết, bị tra tấn thống khổ, dù muốn tự mình kết thúc, cũng không thể làm được...”

Trong mắt hắn nổi lên nét bi thương, thanh âm trầm thấp nói: “Cho tới bây giờ, phụ thân đã sớm thần chí không rõ, đần độn. Ta biết, tâm nguyện duy nhất của lão nhân gia, chính là từ trong khốn cảnh ‘muốn chết không xong’ kia hoàn toàn giải thoát.”

Nói đến đây, ánh mắt Ứng Khuyết nhìn về phía Tô Dịch, thành khẩn nghiêm túc nói: “Cho nên, ta muốn thỉnh giáo đạo hữu, nên giúp cha ta đạt thành mong muốn như thế nào.”

Một vạn ba ngàn năm qua, luôn muốn sống không được, muốn chết không xong! ?

Cái này phải ở khốn cảnh như thế nào, mới có thể gặp tra tấn tàn nhẫn bực này?

Bọn Văn Tâm Chiếu nghe mà hết hồn, giật mình liên tục.

Tô Dịch cũng không khỏi tò mò, như có hứng thú nói: “Phụ thân ngươi chẳng lẽ là bị lực lượng nào đó giam cầm thần hồn cùng thể xác?”

Ứng Khuyết gật đầu nói: “Đạo hữu hảo nhãn lực, cha ta ở năm đó kúc độ kiếp hóa rồng, chính là gặp lực lượng Ám Cổ Chi Cấm xâm nhiễm, dẫn tới lâm vào trong tình cảnh thê thảm như vậy.”

Ám Cổ Chi Cấm!

Đám người Chương Uẩn Thao, Văn Tâm Chiếu khẽ biến sắc, ngoài giật mình, lại không khỏi sợ.

Bọn họ tự nhiên rõ, Ám Cổ Chi Cấm đáng sợ cỡ nào, chính là lực lượng như cấm kỵ bực này, mới làm Thương Thanh đại lục lâm vào trong gần ba vạn năm rách nát cùng điêu linh, linh khí thiếu thốn, tu đạo xuống dốc.

Ở trong năm tháng trước kia, càng không biết có bao nhiêu đạo thống cổ xưa cường đại vô cùng, đều ở dưới Ám Cổ Chi Cấm hóa thành tro bụi!

Năm đó con hắc giao kia thế mà gặp phải lực lượng Ám Cổ Chi Cấm xâm nhiễm, cũng không trách sẽ lưu lạc đến mức thê thảm bực này.

“Thì ra là Ám Cổ Chi Cấm.”

Tô Dịch giật mình.

Hắn nhớ tới lúc trước ở trên Loạn Linh hải, gặp phải Bất Quy đảo, Táng Linh sơn, Bạch Cốt bảo tháp, Tái Tinh thuyền bốn loại sự vật cấm kỵ này.

Nhớ tới Ly Hỏa Lão Ma, Thực Cốt Lão Yêu, Kế Yên Lôi Quân cùng Tinh Hành phân biệt bị nhốt ở trên bốn loại sự vật cấm kỵ này.

Không thể nghi ngờ, con hắc giao kia cũng đã gặp phải biến cố giống với bốn sinh linh khủng bố kia, đến nay chưa từng từ trong khốn cảnh giãy thoát.

Mà đối với Tô Dịch mà nói, trái lại cũng có biện pháp giải quyết vấn đề khó như vậy.

Lúc trước, khi hắn ở trên Loạn Linh hải chém giết Ly Hỏa Lão Ma, Thực Cốt Lão Yêu, Kế Yên Lôi Quân, đó là mượn dùng lực lượng Cửu Ngục Kiếm, dễ dàng phá vỡ lực lượng Ám Cổ Chi Cấm, giết chết ba sinh linh khủng bố này.

Nghĩ chút, Tô Dịch nói: “Ngươi hẳn là rõ, không tới ba năm năm thời gian, khi một hồi đại thế rực rỡ kia tiến đến, lực lượng Ám Cổ Chi Cấm sẽ hoàn toàn biến mất. Đến lúc đó, khốn cảnh của phụ thân ngươi cũng tất sẽ theo đó biến mất.”

Ứng Khuyết im lặng một lát, cay đắng thở dài nói: “Đạo hữu có điều không biết, ta đã ngưng lại ở Hóa Linh cảnh gần ngàn năm, vẫn luôn áp chế cảnh giới, nhưng ở trước đó không lâu ta tâm huyết dâng trào, dự cảm được một hồi cơ hội phá cảnh, sẽ ở trong một đoạn thời gian kế tiếp giáng xuống.”

“Ta trái lại không sợ trận đại kiếp phá cảnh này, duy nhất lo lắng là, cảnh ngộ của cha ta sớm trở thành tâm ma của ta, ở lúc độ kiếp, rất có thể sẽ trở thành một sơ hở trí mạng, nếu như thế, ta chắc chắn khó giữ được tính mạng...”

Tô Dịch hiểu được, nói: “Cho nên, ngươi hy vọng có thể ở trước khi phá cảnh độ kiếp, giúp phụ thân ngươi thật sự giải thoát, do đó diệt trừ ma chướng trong lòng ngươi?”

“Không sai.”

Ứng Khuyết gật đầu, “Cảnh ngộ phụ thân năm đó độ kiếp hóa rồng, liên tục tra tấn hắn hơn một vạn năm thời gian, cảnh ngộ như vậy quá khủng bố, tích lũy tháng ngày, cũng khiến tâm cảnh ta nảy sinh ma chướng, nếu không diệt trừ, căn bản không có hy vọng từ trong kiếp nạn phá cảnh sống sót.”

Bọn Văn Tâm Chiếu đều nghe mà tâm tình phập phồng, cảm xúc không thôi.

Đây là hung hiểm của con đường tu hành.

Đối với Ứng Khuyết giống loài giao long bực này mà nói, thoạt nhìn vô cùng vẻ vang, đủ để ngạo khiếu thiên hạ, oai phong một cõi.

Nhưng ở lúc phá cảnh độ kiếp, kiếp nạn gặp được, lại hơn xa tu sĩ bình thường, vô cùng đáng sợ.

Nếu tâm ma của hăn không trừ, cho dù có năng lực ngập trời, ở lúc độ kiếp cũng không tránh được rơi vào một cái kết cục mất mạng đạo tan!

Bạn cần đăng nhập để bình luận