Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1869: Lão gà trống (1)

Buổi chiều cùng ngày, Tô Dịch một mình một người, rời khỏi thành Tử La.
Ánh nắng chiều như lửa trải ra ở bầu trời, lấp lánh đẹp đẽ, thiếu niên áo bào xanh tung bay, bóng người tuấn tú xuất trần càng lúc càng xa, rất nhanh đã biến mất ở giữa sông núi mờ mịt nơi xa.

Trên tường thành, đôi mắt sáng của Thôi Cảnh Diễm kinh ngạc, lẩm bẩm: “Cũng không biết khi nào, còn có thể lại gặp thấy kẻ này...”

Khuôn mặt tuyệt đẹp của thiếu nữ, ở giữa trời chiều sáng tắt hoảng hốt.

Nàng không biết là, một câu trong lơ đãng của nàng, lại khiến Thôi Trường An cùng Tiết Họa Ninh bên cạnh trong lòng giật mình, trên mặt đều hiện lên một mảng buồn bực.

Vô luận như thế nào, cũng tuyệt đối không thể để nha đầu này có ý tưởng khác đối với Tô bá phụ!

Trong lòng vợ chồng hai người âm thầm nổi hung.

Mười ngày sau.

Biên thuỳ đông nam Lục Đạo vương vực.

Lúc bóng đêm sắp tới.

Ánh mắt Tô Dịch xa xa nhìn về phía một ngọn núi mênh mang nối tiếp trời đất.

Núi tên Đào Đô.

Một trong năm đại quỷ môn quan của U Minh thời tuyên cổ.

Tô Dịch lần này đến, chỉ vì lấy một đoạn gỗ đào.

...

Ở thời kỳ tuyên cổ, có ngũ phương quỷ đế, đều trấn thủ một chỗ quỷ môn quan.

Đông Phương quỷ đế trấn thủ núi Đào Đô.

Bắc Phương quỷ đế trấn thủ núi La Phong.

Nam Phương quỷ đế trấn thủ núi La Phù.

Tây Phương quỷ đế trấn thủ núi Phiên Trủng.

Trung Ương quỷ đế trấn thủ núi Bão Độc.

Trong lời đồn, năm ngọn núi thần đều có một thông đạo đi thông dương gian, phàm người chết ở dương thế, đều sẽ đi qua quỷ môn quan, dẫn độ đến U Minh chi địa.

Chẳng qua, những thứ này đều là lời đồn thời kỳ tuyên cổ.

Ở U Minh giới hiện nay, ngũ phương quỷ đế sớm đã không còn, quỷ môn quan cũng đã sớm biến mất ở trong dòng sông lịch sử.

Ngay cả núi Đào Đô, cũng chỉ là một tòa linh sơn cực có danh tiếng trong Lục Đạo vương vực mà thôi.

Rất lâu trước kia, từng có một vị yêu đạo đại năng tu vi thông thiên chiếm cứ núi này, người đời đều xưng là “Đào Đô Sơn Quân” .

Chẳng qua, Tô Dịch càng tình nguyện xưng hô đối phương là “lão gà trống” .

Thời điểm kiếp trước, hắn vì vượt Khổ Hải, từng đến núi Đào Đô, đánh cờ với Đào Đô Sơn Quân, thắng một đoạn lõi cây bổn nguyên Đào Đô thần mộc, bởi vậy luyện chế một chiếc “thuyền không chìm” .

Bảo vật này ở lúc trước hắn vượt Khổ Hả, nhiều lần tạo ra diệu dụng gặp dữ hóa lành.

Mà lần này Tô Dịch đến, một là tiện đường, hai cũng là muốn thuận tiện lại lấy một đoạn lõi cây Đào Đô thần mộc, luyện chế thuyền không chìm, làm chuẩn bị cho về sau tới Khổ Hải.

Bóng đêm sắp đến, chân trời hiện lên một mảng ánh trăng màu tím như móc câu.

Tô Dịch chắp tay sau lưng, cất bước lướt về phía núi Đào Đô nơi xa.

“Ừm? Nơi đây sao trở nên chướng khí mù mịt như thế?”

Tô Dịch khẽ nhíu mày.

Ở trong tầm nhìn của hắn, trên núi Đào Đô bao la hùng vĩ, khí tức hung sát như khói báo động cuồn cuộn, bao phủ bầu trời, khắp nơi tràn ngập sát vụ màu máu tai họa không sạch sẽ.

Trong ấn tượng, núi Đào Đô như một danh sơn phúc địa, non xanh nước biếc, khắp nơi suối chảy thác đổ, cổ thủ đan xen, giống như thế ngoại tịnh thổ.

Nhưng hôm nay, lại như hóa thành một vùng đất hung ác!

“Đây là đã xảy ra cái gì? Bằng đạo hạnh của lão gà trống kia, sao có thể để núi Đào Đô biến thành bộ dạng này?”

Tô Dịch khi suy nghĩ, tiếp tục cất bước tiến lên.

Thẳng đến lúc sắp tới chỗ chân núi, một đoạn tiếng nói chuyện với nhau rì rầm ở trong gió truyền đến, đứt quãng.

Có người?

Tô Dịch nghĩ một chút, không che giấu bóng người, bước thẳng về phía thanh âm truyền ra.

Rất nhanh, trong tầm nhìn của Tô Dịch thấy được một đám tu sĩ.

Tổng cộng bảy người, có nam có nữ, đều mặc huyền bào màu xanh mực, chỗ bả vai thêu hình “chim xanh giương cánh”.

Bọn họ rõ ràng đến từ cùng thế lực.

Cầm đầu, là một nữ tử cao gầy dáng người cao ngất ngạo nhân, huyền bào màu xanh mực làm nền bóng người của nàng càng thêm xuất sắc, mái tóc màu xanh tím dùng một sợi dây tơ vàng buộc sau đầu, đeo chéo một thanh đạo kiếm màu đen có vỏ.

Nàng đang nói chuyện gì với một ông lão bóng người nhỏ gầy.

Khi Tô Dịch từ nơi xa đi tới, nhất thời khiến các tu sĩ này chú ý.

“Ai! ?”

Một nam tử bóng người ngang tàng cao lớn quát khẽ.

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua.

Khi nhìn thấy chỉ là một thiếu niên cô đơn chiếc bóng, bọn họ đều ngẩn ra, trên mặt hiện lên một mảng cảnh giác.

Núi Đào Đô chính là chừng nơi hung ác nổi tiếng, nhất là ban đêm, dù tu sĩ dũng mãnh thiện chiến, cũng không dám dễ dàng tiến đến.

Nhưng lúc này, một thiếu niên cô đơn lại đủng đỉnh đi tới, cái này không thể nghi ngờ tỏ ra quá khác thường.

Nữ tử đeo kiếm cầm đầu kia dẫn trước mở miệng, nói: “Ta tên Tạ Vận Nhan, tu sĩ Thanh Tiêu kiếm môn, xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?”

Thanh âm leng keng dễ nghe, dứt khoát lưu loát.

Thanh Tiêu kiếm môn?

Tô Dịch suy nghĩ một lát, chung quy không nghĩ ra đây là thế lực tu hành nào.

Cái này cũng bình thường, U Minh giới có sáu vực mười ba giới, tạm không đề cập tới cái khác, chỉ là ở Lục Đạo vương vực này, trừ các đạo thống đỉnh cấp kia, còn phân bố rất nhiều thế lực tu hành to nhỏ.

Không thể nghi ngờ, Thanh Tiêu kiếm môn chính là một trong số đó.

“Ta chỉ là một vị khách qua đường nơi đây, tên không đáng nhắc tới.”

Khi suy nghĩ, Tô Dịch thuận miệng nói: “Sở dĩ chủ động tiến đến, là muốn thỉnh giáo các vị một vấn đề.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận