Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 522: Tô Dịch ra tay (3)

Một vị nhân vật tông sư tầng bốn đỉnh phong như vậy, cho dù vừa rồi ở trong quyết đấu với Mộc Hi bị thương, một thân hung uy vẫn cực kỳ đáng sợ.
Nhưng, hắn như sợ thương tổn đến Tô Dịch, chuyên môn để rảnh một cái tay phải, như diều hâu vồ thỏ, chộp về phía Tô Dịch.

Ánh mắt Tô Dịch lẳng lặng nhìn hắn tới gần, khóe môi nổi lên một độ cong lạnh buốt.

Thẳng đến lúc bàn tay to như quạt hương bồ kia của Đồ Hồng chộp tới, hắn tùy ý vươn ra tay phải, nâng, vung, đập.

Chỉ thấy ——

Tay phải Đồ Hồng chợt bị nắm lấy, ngay sau đó, bóng người khôi ngô như ngọn núi nhỏ đó của gã đã bị vung đến giữa không trung.

Mà theo cổ tay Tô Dịch phát lực, bóng người gã như cọc gỗ hung hăng đập trên mặt đất.

Rầm!

Mặt đất rung chuyển, đá vụn bay tứ tung, mặt đất cũng đập ra một cái hố to hình người. Lại nhìn Đồ Hồng, vỡ đầu chảy máu, má lún xuống, mặt xám mày tro, xương cốt toàn thân không biết bị chấn gãy bao nhiêu cái.

Hắn mềm nhũn như bùn, khí cơ toàn thân đều bị đập sụp đổ tán loạn, cả người run rẩy miệng phun máu tươi, như lên cơn co giật.

Mộc Hi: “?”

Hoa Liễu Diệp: “?”

Khống Thi đạo nhân: “?”

Nữ tử áo bào đen: “?”

Không khí quỷ dị tĩnh mịch xuống, đều bị một màn này kinh động.

“Ta năm nay tuy chỉ mười bảy tuổi, nhưng ta phiền nhất người khác gọi ta tiểu gia hỏa, biết không?”

Tô Dịch nghiêm túc nói xong, mũi chân nhẹ nhàng đá một cái.

Phành!

Đầu Đồ Hồng vỡ toang ra như dưa hấu, chất lỏng màu đỏ trắng bắn tung tóe.

“Muốn chết!”

Trong miệng nữ tử áo bào đen phát ra một tiếng rít, dựng ngón tay cắt một cái.

Ầm ầm!

Vô số lưỡi đao gió màu máu thổi quét ra dày đặc, cuồng bạo sắc bén.

Tô Dịch vung tay áo bào.

Ngàn lưỡi đao gió đồng loạt nổ tung, hóa thành bột phấn.

Con ngươi nữ tử áo bào đen chợt co rụt lại, còn chưa chờ nàng phản ứng, bóng người Tô Dịch đã đột ngột xuất hiện ở trước người.

“Người nói Tô mỗ tìm chết, hôm nay đều đã không ở nhân thế, ngươi tự nhiên cũng không ngoại lệ.”

Trong thanh âm lạnh nhạt tùy ý, hắn nâng tay phải, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên cái trán trơn bóng của nữ tử áo bào đen.

Động tác gõ đầu này, bình thường là hành động vô cùng thân thiết.

Nam tử đối với nữ tử, người già đối với trẻ con, đặc biệt thích gõ đầu một cái, thể hiện thích hoặc là trách.

Nhưng khi một ngón tay này của Tô Dịch gõ xuống, nữ tử áo bào đen vị tồn tại cảnh giới tông sư tầng bốn này, lại chỉ cảm thấy đầu nổ tung, thần hồn ở nháy mắt tan vỡ, trong tích tắc đã mất đi ý thức.

Sau đó, bóng người xinh đẹp của nàng vô thanh vô tức gục ngã xuống đất.

Mộc Hi hít một ngụm khí lạnh, ngẩn ra, gã này...

Khống Thi đạo nhân đang khống chế “Cửu Cung Tỏa Linh trận” cứng ngắc cả người, trong lòng lạnh toát, sắc mặt biến đổi hẳn.

“Khốn kiếp!”

Hoa Liễu Diệp tức giận, ánh mắt lóe lên, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịchcũng mang theo nét lạnh lẽo âm trầm làm người ta sợ hãi.

Tay áo bào của hắn tung bay, nâng lên kiếm gỗ màu đen như mực trong tay, cách không trung đâm một cái về phía Tô Dịch.

Ầm!

Một trăm lẻ tám tòa tế đàn lại lần nữa nổ vang, chợt xuất hiện phù lục hoa văn như thủy triều, ở trên không ngưng kết thành một tòa thần sơn nguy nga, bỗng dưng xuất hiện ở trên đỉnh đầu Tô Dịch, trấn áp xuống.

Hào quang hừng hực, trên thần sơn phóng ra uy năng trấn áp, ép nổ cả không gian, sinh ra tiếng nổ vang ù ù.

Trong lòng Mộc Hi căng thẳng, nói: “Mau tránh!”

Hắn vẫn luôn đối kháng với thần sơn cấm trận biến thành bực này, cái này còn may mà có lực lượng lân huyết ngọc bội, mới có thể chống đỡ đến bây giờ.

Nếu không, sợ là đã sớm đi đời nhà ma.

Lúc này nhìn thấy Hoa Liễu Diệp giở lại trò cũ, lấy phép này đối phó Tô Dịch, trong lòng hắn sao có thể không khẩn trương?

Tô Dịch cười cười, chưa nói gì.

Thẳng đến lúc nhìn thần sơn thần huy hừng hực kia áp bách tới, hắn gập ngón tay búng một cái.

Xẹt!

Một đạo chỉ lực như kiếm khí, cách không đánh lên trên một tòa tế đàn cổ xưa cách đó không xa, mặt ngoài tế đàn kia vẽ một bức hình phù lục hoa văn rậm rạp phức tạp, giống như nhiều tầng vòng xoáy chồng chất cùng một chỗ.

Mà một đạo chỉ lực này của Tô Dịch, vừa vặn đánh trúng nơi trung ương của nhiều tầng vòng xoáy.

Ầm!

Nhất thời, thần sơn nguy nga áp bách tới chợt tán loạn, giống như ở trên không đỉnh đầu Tô Dịch nở rộ một đám khói lửa cực lớn, rực rỡ đẹp đẽ.

Mộc Hi vốn khẩn trương lo lắng bất ngờ không kịp đề phòng thấy một màn như vậy, kinh ngạc tới mức cằm cũng thiếu chút nữa rơi xuống.

Hoa Liễu Diệp cũng không khỏi ngây ra một phen, đầu óc dại ra: “? ? ?”

Hoa Liễu Diệp quả thực bị chấn động rồi.

Thân là một thế hệ bá chủ của tà đạo thế gian, hắn từng gặp không biết bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng.

Nhưng một màn trước mắt này, hoàn toàn vượt qua nhận biết của hắn, dẫn tới cũng thiếu chút nữa không dám tin vào đôi mắt của mình.

“Ngươi... Là như thế nào làm được?”

Hoa Liễu Diệp theo bản năng hỏi ra.

Tô Dịch thuận miệng nói: “Đại trận ngay tại nơi đó, có thể bị ngươi lợi dụng, tự nhiên cũng có thể bị ta lợi dụng.”

“Điều đó không có khả năng!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận