Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 492: Giẫm lên ngươi là vì tốt cho ngươi (2)

Đến lúc đó, toàn bộ Thanh Giáp quân cần trận địa sẵn sàng đón quân địch, đề phòng đàn yêu thú như thủy triều từ trong Huyết Đồ yêu sơn lao ra.
Nếu không có Võ Linh hầu Trần Chinh tọa trấn, lòng quân nhất định sẽ tan rã.

Đột nhiên, xa xa truyền đến một đợt sóng âm ồn ào náo động, lộn xộn.

“Trên giáo trường là tình huống gì vậy?”

Trương Nghị Nhận nhíu mày.

Nam tử cao lớn vẻ mặt hơi khác thường, thấp giọng nói: “Hẳn là phó đô thống Ma Sơn Uy đang tỷ võ luận bàn với thiên phu trưởng Hoàng Càn Tuấn.”

Trương Nghị Nhận nhíu mày, cười lạnh nói: “Ma Sơn Uy hắn một nhân vật tông sư tầng một, đi bắt nạt một người trẻ tuổi Tụ Khí cảnh sơ kỳ? Quả thực chẳng biết xấu hổ!”

“Theo cách nói của Ma đại nhân, Hoàng Càn Tuấn mới tiến vào Thanh Giáp quân chúng ta không đến một tháng thời gian, đã từ binh lính tầng dưới chót, một đường trở thành thiên phu trưởng, hơn nữa là thiên phu trưởng trẻ tuổi nhất trong Thanh Giáp quân chúng ta. Tăng lên quá nhanh chóng mãnh liệt, phải chèn ép khí thế của hắn một chút.”

Nam tử cao lớn trầm giọng nói.

“Chèn ép khí thế?”

Trương Nghị Nhận không vui nói: “Theo ta được biết, Hoàng Càn Tuấn là bằng bản lãnh thực đánh ra công danh, đảm nhiệm chức vụ thiên phu trưởng cũng hoàn toàn xứng đáng, Ma Sơn Uy hắn có tư cách gì đi chèn ép người trẻ tuổi như vậy?”

Nam tử cao lớn nhất thời trầm mặc.

Thời gian Hoàng Càn Tuấn gia nhập Thanh Giáp quân mặc dù ngắn, nhưng cũng tham gia mấy chục lần chiến đấu tanh máu to nhỏ, săn giết gần ba trăm con yêu thú!

Chức vụ Thanh Giáp quân là dựa theo quân công ít nhiều để bình định.

Quân công tích lũy càng nhiều, chức vụ tăng lên càng nhanh.

Hoàng Càn Tuấn chính là bằng vào săn giết yêu thú tích lũy quân công, mới ở trong thời gian không đến một tháng, đã thành một vị thiên phu trưởng trẻ tuổi nhất Thanh Giáp quân.

Một điểm này, không thể nghi ngờ.

“Đi, đi nhìn một cái.”

Trương Nghị Nhận đứng dậy, rời khỏi đại điện, bước về phía giáo trường nơi xa.

Nam tử cao lớn vội vàng đuổi theo.

Ánh chiều tà như máu.

Trên giáo trường cát bay cuồn cuộn, rất nhiều sĩ tốt Thanh Giáp quân xúm lại.

Chính giữa giáo trường.

Hoàng Càn Tuấn bị chế phục dưới đất, hai cánh tay hắn bị một bàn tay to khóa ở sau lưng, má bị một bàn chân hung hăng giẫm trên mặt đất, dính đầy tro bụi, mặc cho giãy dụa, cũng không thể thoát vây.

Chủ nhân bàn chân, là một nam tử gầy gò mặc quân phục, làn da hắn màu đồng, đầu trọc bóng lưỡng, trong một đôi mắt tràn đầy khí chất nham hiểm hung hãn.

Lúc này, nam tử gầy gò lớn tiếng quát: “Có phục không?”

Khi nói chuyện, mũi chân hắn phát lực, áp bách gò má Hoàng Càn Tuấn vặn vẹo xé rách, xương gò má cũng có dấu hiệu lún xuống.

Quanh giáo trường, rất nhiều sĩ tốt phấn khởi kêu to:

“Ma đô thống uy vũ!”

Có người trợ uy cổ vũ nam tử gầy gò.

“Hoàng Càn Tuấn, mau nhận thua đi, thua Ma đô thống không mất mặt.”

Có người lo lắng nhìn Hoàng Càn Tuấn trên mặt đất, toát mồ hôi vì hắn.

“Nhìn xem, đây là kết cục đối nghịch với Ma đô thống, hắn một người mới mà thôi, tuy lập nhiều quân công, nhưng quá mức sắc bén, không biết thu liễm cùng hạ mình, nhất định không có kết cục tốt đẹp gì.”

Có người vui sướng khi người gặp họa.

Hoàng Càn Tuấn mặt mũi bầm dập, trong mắt tràn đầy sự hung hăng, khàn giọng mắng: “Muốn khiến ta cúi đầu, Thiên Vương lão tử đến đây cũng không được!”

Trong mắt Ma Sơn Uy chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo, mũi chân hung hăng nhấn, đầu Hoàng Càn Tuấn cũng bị đè ép trở nên vặn vẹo.

“Ma đô thống, luận bàn mà thôi, tuyệt đối đừng nổi giận.”

Lúc này, một nữ tử mặc quân phục, bộ dáng xinh đẹp lao tới, nhất thời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ở đây.

Nam Ảnh!

Thanh Giáp quân khoảng ba vạn tướng sĩ, nhưng nữ tử lại ít ỏi không có mấy.

Nam Ảnh là một trong số đó, hơn nữa còn là mỹ nhân cực kỳ xuất sắc.

Lúc trước nàng cùng đệ tử khác của Thanh Hà kiếm phủ gia nhập Thanh Giáp quân, thậm chí dẫn tới toàn bộ Thanh Giáp quân chấn động, bị không biết bao nhiêu gã đàn ông thèm nhỏ dãi.

Nhìn thấy Nam Ảnh, ánh mắt Ma Sơn Uy trở nên dịu đi không ít, nói:

“Ta cũng là tốt cho hắn, mượn việc luận bàn, mài đi chút nhuệ khí của hắn, miễn cho hắn quá mức cậy tài khinh người, về sau chết cũng không biết chết như thế nào.”

Nam Ảnh cười ngọt ngào nói: “Ma thống lĩnh dụng tâm vất vả, nghĩ hẳn Hoàng Càn Tuấn về sau khi hiểu ra, khẳng định sẽ vô cùng cảm kích đối với ngài.”

Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía Hoàng Càn Tuấn, khuyên nhủ: “Hoàng huynh, nghe ta khuyên một câu, mau cúi đầu chịu thua Ma thống lĩnh, nói xin lỗi, tin tưởng lấy lòng dạ Ma thống lĩnh, khẳng định sẽ tha thứ cho ngươi.”

“Phi!”

Hoàng Càn Tuấn trợn mắt mắng to, “Ngươi con tiện nhân này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, từ lúc tiến vào Thanh Giáp quân, đã lợi dụng sắc đẹp, móc nối với Ma Sơn Uy, lúc này còn nhảy ra đóng vai người tốt? Ghê tởm! Mau cút cho ta!”

“Ngươi...”

Bị nhục mạ như vậy, Nam Ảnh tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp xanh lét.

Sắc mặt Ma Sơn Uy trầm xuống, trong mắt tràn ra ánh sáng lạnh lẽo, mũi chân chợt hất mạnh.

Phành!

Cả người Hoàng Càn Tuấn bị đánh bay lên, hung hăng nện ở cách mười mấy trượng, xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng ma sát như không chịu nổi gánh nặng, mặt lộ vẻ thống khổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận