Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1582: Diệp thị sát nhân cuồng (1)

Thanh Vân tiểu viện.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cành tùng trúc, chiếu xuống một mảng bóng và ánh sáng.

Gió mát thổi đến, mang theo khí tức tươi mát của cỏ cây bùn đất.

Diệp Vân Lan nhìn thiếu niên áo bào xanh lười biếng nằm ở trong ghế mây, trầm mặc một lát, nói: “Ta muốn rời khỏi trước một đoạn thời gian.”

Tô Dịch ngẩn ra, nói: “Quay về Thương Huyền giới?”

Diệp Vân Lan lắc đầu nói: “Lực lượng Diệp gia đến Thương Thanh đại lục, hẳn là không chỉ có ba người bọn Diệp Trường Thuần, ta phải đi tìm hiểu tình huống một phen, đi nghiệm chứng một chuyện.”

Tô Dịch nói: “Chuyện gì?”

Diệp Vân Lan nói: “Ta lo lắng, tên sát nhân cuồng kia của tông tộc, rất có thể cũng đã đến đây.”

Sát nhân cuồng!

Khi nhắc tới biệt hiệu này, vẻ mặt Diệp Vân Lan hiếm thấy trở nên ngưng trọng.

Tô Dịch như có hứng thú nói: “Hắn rất lợi hại?”

“Không phải lợi hại, là biến thái.”

Diệp Vân Lan trầm giọng nói: “Hắn tên Diệp Tiêu, một tên điên lấy sát chứng đạo, mê chinh chiến giết địch, ở Thương Huyền giới, cường giả chết ở dưới tay hắn nhiều vô số kể, trong tay dính đầy máu tươi.”

“Diệp Tiêu thoạt nhìn rất ôn hòa, rất ngại ngùng, cũng rất được người ta thích. Nhưng trong xương cốt, hắn là một tên biến thái coi giết chóc làm đại đạo, lấy giết chóc làm vui.”

“Diệp Tiêu hôm nay, đã là tu vi Linh Luân cảnh trung kỳ, ở trong tông tộc bối phận tuy thấp, nhưng địa vị lại cực cao, ở trước mặt hắn, Diệp Trường Thuần thất trưởng lão bực này, cũng phải cúi đầu, cung kính.”

“Ở Thương Huyền giới, người đời đều coi Diệp Tiêu là giết chóc cuồng nguy hiểm nhất một thế hệ trẻ tuổi của Diệp thị, mà ở Diệp gia, Diệp Tiêu được coi là lãnh tụ một thế hệ trẻ tuổi để bồi dưỡng, cho rằng nhanh thì mười năm, lâu thì trăm năm, Diệp Tiêu liền có thể ở trên đạo giết chóc chứng đạo thành hoàng!”

“Ở lúc ta đến Thương Thanh đại lục, tông tộc đã đang thảo luận, muốn phái cường giả theo Diệp Tiêu cùng nhau đến Thương Thanh đại lục, mưu đoạt tạo hóa.”

“Mà bây giờ, ta rất hoài nghi, hắn đã đến đây!”

Nghe xong, Tô Dịch nói: “Do đâu thấy được?”

Diệp Vân Lan nói: “Diệp Tiêu là xuất thân chi thứ của Diệp thị, từ nhỏ mất cả cha mẹ, là do chú ruột của hắn Diệp Trường Thuần nuôi nấng lớn lên.”

Tô Dịch nhất thời hiểu ra, nói: “Ta hôm nay giết Diệp Trường Thuần, ông lo lắng Diệp Tiêu này sẽ đến báo thù?”

Vẻ mặt Diệp Vân Lan phức tạp, gật gật đầu nói: “Lấy hiểu biết của ta đối với Diệp Tiêu, hắn nhất định sẽ tới tìm cháu báo thù!”

Tô Dịch ồ một tiếng, nói: “Ông cho rằng ta không phải đối thủ của hắn?”

Diệp Vân Lan trầm mặc hồi lâu, nói: “Có lẽ cháu cảm thấy ta là nói chuyện giật gân, nhưng nếu lấy thực lực cháu hôm nay chiến đấu bày ra, chỉ sợ không có khả năng là đối thủ của Diệp Tiêu.”

Tô Dịch cười cười, không nói gì thêm.

Hôm nay tiêu diệt Diệp Trường Thuần, không phải cũng chỉ là vận dụng Huyền Đô Kiếm một phen mà thôi, nhưng căn bản chưa vận dụng toàn bộ lực lượng.

Giống như nhìn ra Tô Dịch không cho là đúng, Diệp Vân Lan nói: “Đại khái là mười năm trước, Diệp Tiêu khi vừa bước vào Linh Luân cảnh, từng kết ra một đại đạo linh luân phẩm tướng có thể xưng là khủng bố, linh luân này như mặt trời đen, trogn đó lộ ra cảnh tượng núi thây biển máu, xương trắng như rừng, bị gọi là ‘Sát Lục Luyện Ngục (địa ngục giết chóc)’ .”

“Từ đó, Diệp Tiêu nghiễm nhiên như vô địch, ở trong cấp bậc Linh Luân cảnh của Thương Huyền giới, vô luận là nhân vật phong vân thế hệ trước đạo hạnh hùng hậu, hay là nhân vật Linh Luân cảnh đỉnh cao nhất đương thời, hầu như tìm không thấy đối thủ.”

“Mà hôm nay, hắn đã là Linh Tướng cảnh đại viên mãn, dù ở trong Diệp thị tông tộc ta, trừ ít ỏi một dúm lão quái vật có thể áp chế được Diệp Tiêu, hạng người khác, đều không phải đối thủ của Diệp Tiêu.”

Nói đến đây, Diệp Vân Lan cảm thán một phen.

Lại thấy Tô Dịch sờ cằm, nói: “Diệp Tiêu này nếu lợi hại đúng như ông nói, ta trái lại rất chờ mong hắn có thể tới tìm ta báo thù. Như vậy đi, ông nếu gặp được Diệp Tiêu này, thì nói cho hắn, ta một đoạn thời gian sắp tới, sẽ luôn ở lại thành Cửu Đỉnh, hắn nếu muốn báo thù, hoàn toàn có thể tới tìm ta.”

Diệp Vân Lan: “...”

Không ngờ gã nói cả buổi như thế, không những chưa thể khiến Tô Dịch có điều băn khoăn, ngược lại gợi lên chiến ý trong lòng hắn?

“Đúng rồi, Diệp Tiêu này cùng mẫu thân ta từng có khúc mắc hay không?”

Tô Dịch hỏi.

Diệp Vân Lan gật gật đầu, nói: “Còn nhớ ta từng nói Tổ Nguyên Thần Tàng cái tạo hóa này không? Những lão già kia sở dĩ mọi cách cản trở mẫu thân cháu kế thừa tạo hóa này, chính là muốn để lại tạo hóa này cho Diệp Tiêu, trải đường cho hắn chứng đạo thành hoàng.”

“Chẳng qua, Diệp Tiêu chung quy là xuất thân chi thứ, dựa theo quy củ tông tộc, trừ phi ta và mẫu thân cháu tộc nhân dòng chính bực này chết sạch, nếu không, tư chất của hắn dù có nghịch thiên nữa, cũng không cách nào kế thừa tạo hóa này.”

Tô Dịch lúc này mới giật mình.

Xét đến cùng, ở trên chuyện rốt cuộc ai nên kế thừa “Tổ Nguyên Thần Tàng”, trong Côn Ngô Diệp thị tộc xuất hiện phân tranh nghiêm trọng.

Chính bởi vì mẫu thân hắn Diệp Vũ Phi có được tư cách kế thừa, mới sẽ ở năm đó bị tính kế!

“Nếu nói như vậy, tình cảnh của ông chẳng phải là cũng rất nguy hiểm?”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Diệp Vân Lan.

Diệp Vân Lan nói: “Nếu là ở Thương Huyền giới, bọn họ tự nhiên không dám làm bậy, dù sao, quy củ Diệp gia bày ở đó, còn có mấy vị nhân vật Hoàng cảnh tọa trấn, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn ta bị tộc nhân của mình hại chết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận