Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 325: Một cái tát (1)

“Sư thúc, ngươi hiểu lầm rồi, đêm nay cũng không phải là ta đang chơi đùa.”
Chu Tri Ly thở dài một hơi, có chút buồn bực.

Thanh Khâm kinh ngạc, chớp mắt một cái, nói: “Đây là ý gì?”

Chu Tri Ly ngậm miệng không nói.

Trương Đà bên cạnh rất biết điều, vội ho một tiếng, liền thấp giọng giải thích.

Nghe xong, Thanh Khâm nhíu mày nói: “Nói như vậy, bọn họ vừa rồi đánh nhau?”

“A...”

Trương Đà nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

Vẻ mặt Chu Tri Ly cũng có chút mất tự nhiên.

Đôi mắt sáng như lưỡi đao của Thanh Khâm liếc bọn họ một cái, mơ hồ giống như hiểu ra, khuôn mặt trắng nõn tuyệt đẹp lộ ra một tia kinh ngạc, nói: “Không thể nào, Tô Dịch nhân vật trích tiên cỡ đó, thế mà cũng háo sắc như vậy? !”

“Thanh Khâm đại nhân, lời không thể nói như vậy, dù sao ai cũng chưa nhìn thấy.”

Trương Đà vội vàng giải thích.

Thanh Khâm hừ lạnh, không chút khách khí nói: “Các ngươi khi làm chuyện bực này, sẽ để người ta ở một bên xem?”

Nàng càng thêm hoài nghi Tô Dịch cùng Trà Cẩm đang làm một ít chuyện không lộ ra với người khác được, nếu không, vì sao sẽ bảo bọn lục điện hạ tất cả đều rời khỏi?

“Không ngờ, thật sự là không ngờ, thế mà ta trước kia còn coi hắn là kiểu người như ta, một lòng tu đạo, ai ngờ... Hắn cũng không có gì khác vưới những nam nhân kia trên thế gian...”

Thanh Khâm lặng lẽ thở dài.

Trong lòng không hiểu sao có chút buồn bã cùng mất mát.

Tô Dịch thế mà cũng chạy đến Lãng Đào Sa tìm nữ nhân, điều này thật sự quá mức làm người ta khó có thể tin.

Chu Tri Ly cùng bọn Trương Đà đều không khỏi cười khổ, cái gì gọi là không khác gì nam nhân khác? Thế này không phải mang bọn họ cũng cùng nhau mắng vào?

Ngay lúc này, hai bóng người trong lầu các đi ra.

Chính là Tô Dịch cùng Trà Cẩm.

Ánh mắt mọi người đều ngay lập tức nhìn qua.

Tô Dịch vẫn giống như trước, chắp tay sau lưng, lạnh nhạt xuất trần, như trời sập xuống cũng không biến sắc.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Trà Cẩm, lại khiến trong lòng Chu Tri Ly đau đớn.

Chỉ thấy vị giai nhân xinh đẹp quyến rũ này, tóc mây hơi loạn, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, quần áo trên người cũng có chút nếp nhăn, cho dù đã sửa sang lại, cũng có thể nhìn thấy một ít dấu vết bị mồ hôi thấm ướt.

Khác với trước kia là, nàng cúi đầu, ngoan ngoãn theo ở bên cạnh Tô Dịch, hoàn toàn không còn phong cách quý phái một cụ cười sinh ra muôn sự quyến rũ, tự tin tươi đẹp của lúc trước nữa.

Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện, thân thể nàng còn đang không tự chủ được run nhè nhẹ.

Hơn nữa ánh mắt khi ngẫu nhiên nâng lên, nhìn về phía Tô Dịch, ở sâu trong con ngươi cũng mang theo một tia kinh hãi cùng kính sợ.

Điều này bảo Chu Tri Ly sao có thể không nghĩ nhiều?

Mà thấy một màn như vậy, ánh mắt đám người Trương Đà cũng trở nên ái muội, tựa như... Tô công tử đã hoàn toàn hàng phục vị giai nhân xinh đẹp vô cùng này?

Về phần Thanh Khâm, khi nhìn thấy Trà Cẩm làm bạn ở bên cạnh Tô Dịch ngoan ngoãn cúi đầu, tâm cảnh vốn có chút buồn bã mất mát, không hiểu sao có chút chua xót cùng một tia tức giận nói không nên lời.

“Không ngờ, ngươi lại là người như thế!” Thanh Khâm nhịn không được nói.

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng mới phát hiện có chút thất thố, không khỏi giật mình.

Mình... Đây là làm sao vậy?

Lời của Thanh Khâm, khiến Tô Dịch nhíu mày, lời này là có ý tứ gì?

Chu Tri Ly phát hiện không khí không đúng, vội vàng cười nói: “Tô công tử, ngươi đây là tính mang Trà Cẩm cô nương cùng nhau rời khỏi?”

“Không sai.”

Tô Dịch gật đầu.

Chu Tri Ly vốn là thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ, lại đạt được đáp án khẳng định của Tô Dịch, không khỏi cũng giật mình.

Đây là quen mùi rồi, tính thu Trà Cẩm?

“Không nỡ?”

Tô Dịch như có hứng thú nói.

Sắc mặt Chu Tri Ly hơi cứng ngắc, miễn cưỡng cười nói: “Tô công tử thích là được, Trà Cẩm cô nương có thể đi theo bên người công tử hầu hạ, cũng là phúc phận rất lớn.”

Ánh mắt hắn nhìn về phía Trà Cẩm, như muốn từ trong vẻ mặt nàng nhìn thấy một chút kháng cự cùng do dự, ai ngờ, trên mặt Trà Cẩm lại tràn đầy kính cẩn nghe theo...

Thanh Khâm hừ lạnh, “Một nghệ tu mà thôi, chung quy không thoát được vận mệnh bị nam nhân đùa bỡn.”

Trà Cẩm nhíu mày, sau đó mím môi khẽ cười nói: “Thanh Khâm cô nương, sao ta nghe ngươi nói có chút hương vị chua xót, chẳng lẽ là đố kỵ?”

Thanh Khâm có chút không vui, lạnh nhạt nói: “Ai đố kỵ? Ta sẽ đố kỵ ngươi một nghệ tu vận mệnh không thuộc về bản thân?”

“Nàng cũng không phải là nghệ tu, luận xuất thân cũng không kém hơn ngươi.”

Tô Dịch lạnh nhạt nói.

Thanh Khâm ngẩn ra, rõ ràng không tin, nói: “Ngươi lấy cô ta so sánh với ta? Thế này không khỏi cũng quá buồn cười.”

Tô Dịch nói với Trà Cẩm: “Ngươi tới nói cho bọn họ.”

Trà Cẩm hơi chần chờ, sau đó hít sâu một hơi, ánh mắt ngạo nghễ nói: “Thân phận chân thật của ta là đích nữ của Thẩm Trường Không một trong ‘tám đại quận vương’ Đại Ngụy, nội môn đệ tử Nguyệt Luân tông thánh địa số một Đại Ngụy, Thanh Khâm cô nương cảm thấy, ta có đủ tư cách so sánh với ngươi hay không?”

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều yên tĩnh.

“Ngươi là người Đại Ngụy?”

Chu Tri Ly giật mình, khó có thể tin.

Đại Ngụy cùng Đại Chu quanh năm chinh chiến, là kẻ thù với nhau, quan hệ rất kém.

Ai có thể ngờ, Trà Cẩm thế mà lại đến từ Đại Ngụy, hơn nữa thân phận còn cực kỳ đặc thù?

Bạn cần đăng nhập để bình luận