Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 128: Người hái thuốc cùng Quỷ mẫu lĩnh (1)

“Ta thừa nhận, lời khi đó nói rất tổn thương người ta, ta cũng không hy vọng xa xôi ngươi bây giờ tha thứ ta, nhưng... Ngươi có thể cho ta một cơ hội bù lại áy náy trong lòng hay không? Ta không muốn cứ như vậy mang theo bất an trong lòng rời khỏi thành Quảng Lăng.”
Mắt thấy Tô Dịch lặng im không nói.

Nam Ảnh như kinh hoảng chạy bước nhỏ đến trước người Tô Dịch, ánh mắt mang theo cầu xin, “Tô sư huynh, ngươi năm đó lúc ở Thanh Hà kiếm phủ từng đáp ứng ta, vô luận ta về sau phạm sai lầm lớn bao nhiêu, chỉ cần ta sửa đổi, ngươi sẽ tha thứ ta. Ngươi... Chung quy không thể không tha thứ cho ta, đúng không?”

Nói xong, đưa tay muốn đi bắt ống tay áo Tô Dịch.

Tô Dịch lui về một bước, khiến nàng bắt hụt.

Ánh mắt Nam Ảnh nổi lên ai oán.

Sau đó, nàng hít sâu một hơi, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp ngọc tinh xảo, nhẹ nhàng mở ra.

Bên trong là một cái chân gà, chỉ là đã sớm khô quắt mốc meo, màu đen sì khó coi.

“Tô sư huynh, còn nhớ không, năm đó lúc ngươi trở thành ngoại môn kiếm thủ, sư môn cử hành tiệc mừng công cho ngươi, ở sau khi yến hội kết thúc, ngươi vội vàng chạy tới tìm ta, mang cái chân gà này cẩn thận bọc ở trong lá sen cho ta, đơn giản là ngươi nghe nói ngày đó ta chưa ăn cơm...”

Trên vẻ mặt Nam Ảnh hiện ra nét nhớ lại, vừa ngọt ngào vừa thương cảm, “Buổi tối ngày đó, ta cũng vui không ngủ được, lại nào nỡ ăn cái chân gà này? Ta bảo tồn nó lại, tuy thứ này rất thông thường, nhưng chỉ có cái chân gà này Tô sư huynh tặng, ở trong lòng ta lại có địa vị quan trọng không thể dứt bỏ.”

Lấy tâm tính hai kiếp làm người của Tô Dịch, cũng nhịn không được hít sâu một hơi, chỉ vào cái chân gà đó, nói: “Thứ này, ngươi... luôn mang theo trên người?”

Nam Ảnh thấp giọng lẩm bẩm: “Tô sư huynh, ở trên chuyện này, ta thà chết cũng sẽ không nói dối...”

Tô Dịch xoay người liền đi về phía ngoài đình viện.

Phản ứng như vậy, hoàn toàn ra ngoài Nam Ảnh đoán trước, Tô sư huynh không phải nên ôm chặt mình vào trong lòng, lau nước mắt giúp mình sao?

Bất ngờ không kịp đề phòng, nàng theo bản năng hỏi: “Tô sư huynh, ngươi đi đâu?”

Tô Dịch dừng chân ở trước cửa chính đình viện, xoay người cười mỉm nói: “Đương nhiên là đi tìm Nghê Hạo, mang lời vừa rồi của ngươi nói hết với hắn một lần. Đúng rồi, còn có câu chuyện chân gà máu chó này, tin tưởng hắn sau khi nghe xong, khẳng định sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.”

Nam Ảnh như bị sét đánh, há hốc mồm tại chỗ.

Vừa rồi biểu hiện của ta có phải dùng sức quá mức hay không?

Nếu không, lấy loại tính cách đó của Tô sư huynh mà ta biết, không nên là không cảm động chứ!

“Tô Dịch, ngươi điên rồi!”

Dại ra một lát, Nam Ảnh nghiến răng một cái, hung hăng ném cái chân gà trong tay xuống đất, bước nhanh lao ra bên ngoài đình viện.

Chạy trối chết.

Tô Dịch quay người trở về đình viện, ánh mắt nhìn cái chân gà khô quắt mốc meo kia trên mặt đất, nghĩ đến năm đó mình còn từng si tâm không thôi đối với nữ nhân này, liền cảm thấy không biết phải nói gì.

Nhưng, ai lúc còn trẻ, dám cam đoan sẽ không đụng phải loại nữ nhân cặn bã này chứ?

Lắc lắc đầu, Tô Dịch trực tiếp quay về phòng.

Hắn bắt đầu kiểm kê thu hoạch của mình.

Trên bàn sách.

Mười tám tấm ngân phiếu một vạn lượng, ba cây linh dược, một môn võ học bí tịch Hoàng giai đỉnh cấp, ba cây Thanh Ngọc Linh Trúc, một cây linh duẩn.

Thu hoạch bực này, có thể nói là thật lớn.

Đáng tiếc, ngân phiếu tuy nhiều, lại không có bao nhiêu sức hấp dẫn đối với Tô Dịch hôm nay.

Theo hắn biết, ở Vân Hà quận thành, trái lại cũng có thể dùng vàng bạc mua được một ít linh dược.

Nhưng hầu như đều là mặt hàng bình thường, hơn nữa giá cao vô cùng.

Như một cây nhất phẩm linh dược cấp thấp tầm thường, cũng có thể bán được ba vạn lượng bạc!

Về phần nhị phẩm linh dược, giá trị đại khái ở tám vạn lượng bạc.

Nhưng, dù là trên chợ ở Vân Hà quận thành, nhị phẩm linh dược cũng có thể xưng là quý hiếm, thường thường vừa xuất hiện, sẽ bị người ta lấy giá cao cướp đi.

Nhưng, Phó Sơn cũng từng nói, nếu dùng linh thạch mua linh dược, thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Bởi vì đối với võ giả mà nói, linh thạch và linh dược đều là tài nguyên tu hành, không thể thiếu.

Như ba cây linh dược trước mắt của Tô Dịch, đều là nhất phẩm linh dược cấp thấp nhất.

Ngược lại là một cây linh duẩn kia, phẩm tướng không tầm thường, có thể đưa về trong hàng ngũ nhị phẩm.

“Chờ đi Vân Hà quận thành, liền mang ngân phiếu đổi thành linh thạch.”

Tô Dịch suy nghĩ.

Ở Vân Hà quận thành, một vạn lượng bạc có thể đổi một khối linh thạch bậc một.

Một trăm khối linh thạch bậc một, có thể đổi một khối linh thạch bậc hai.

Xét đến cùng, mặc dù về sau tới Vân Hà quận thành, vẫn là phải kiếm tiền.

Như thế, mới có thể cuồn cuộn không ngừng thu hoạch tài nguyên tu hành.

Rất nhanh, Tô Dịch đã thu hồi hết ngân phiếu, linh dược, bí tịch.

Sau đó, hắn đi ra khỏi đình viện, ngồi ở trên ghế phiến đá dưới tàng cây hòe lớn, lấy Trần Phong kiếm vót Thanh Ngọc Linh Trúc.

Theo vụn gỗ tung bay, không bao lâu, trong tay Tô Dịch đã có thêm một vỏ kiếm trúc xanh.

Dài ba thước, to bằng cánh tay trẻ con, xanh biếc lấp lánh, trong suốt như ngọc.

Cắm Trần Phong kiếm vào trong đó, chỉ lộ ra chuôi kiếm, trái lại cũng cực thích hợp.

Nhưng Tô Dịch lại cảm giác chuôi kiếm kia có chút chướng mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận