Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1315: Quyền diệt minh nguyệt ba mươi sáu (2)

Nhưng hành động như vậy, rõ ràng đã muộn một bước.
Liền thấy Tô Dịch đánh ra mỗi một quyền kia, liền có một vầng trăng sáng chia năm xẻ bảy, ầm ầm nổ tung.

Trong chớp mắt mà thôi, từng vầng trăng sáng do Thái Âm chi lực biến thành kia, giống như khay ngọc lưu ly dễ vỡ, ở dưới bầu trời đêm này lần lượt vỡ vụn tan rã, tán loạn như mưa.

Ầm ầm!

Ánh trăng bạc như sóng gió biển giận kia lao về phía Tô Dịch, như mất đi uy năng, khi vừa vặn đến xung quanh Tô Dịch, phá diệt giống như bọt biển ảo ảnh.

Ánh trăng như thủy triều, ở trước người rút lui tan rã hết!

Mà Tô Dịch lúc này đã thu quyền, chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói: “Kiếm vực bực này, mới chỉ rèn luyện ra một cái hình dáng ban đầu, sơ hở chồng chất, vận dụng khi đối địch, đó là tối kỵ.”

Thanh âm còn đang quanh quẩn.

Ầm!

Ở dưới ánh mắt rung động nhìn chăm chú của mọi người, vực tràng “Nguyệt Hoa Kiếm Vũ” bao phủ thiên địa kia ầm ầm nổ tung, ánh sáng bắn tung ra như thác.

Hoàn toàn sụp đổ!

Đây là một hình ảnh rung động lòng người.

Tô Dịch lúc trước, thân ở dưới vực tràng Nguyệt Hoa Kiếm Vũ, như đặt chân trên đầu ngọn sóng, tình cảnh hung hiểm đến mức khiến lòng người run sợ.

Ai có thể ngờ được, trong nháy mắt, sóng triều ngập trời, trùng trùng sát khí kia, đều ở trong đàm tiếu nhân gian hóa thành tro bụi?

Rung áo vung tay áo, quyền diệt ba mươi sáu vầng trăng sáng, tan hết ánh trăng ngàn tầng sóng!

Thanh Sương nơi xa mất hồn mất vía.

Nữ kiếm tu Linh Tướng cảnh vượt giới mà đến này, vốn có phong thái ngạo nghễ, tao nhã cái thế, khí tức sắc bén, quán thông thiên địa núi sông.

Nhưng lúc này, lại như gặp phải đả kích nặng nề như cuồng phong mưa rào, cả người dại ra ở đó, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, kinh ngạc thất thần.

Một thiếu niên Tụ Tinh cảnh, sao mạnh đến mức như vậy?

Hắn... Lại là như thế nào thấy rõ tất cả biến hóa cùng huyền bí của vực tràng Nguyệt Hoa Kiếm Vũ?

Lúc trước né tránh, hắn lại vận dụng thân pháp huyền diệu cỡ nào, mới có thể tránh đi từng lần kiếm khí sát phạt của mình?

Đây... Thật là lực lượng một tên Tụ Tinh cảnh có thể có được?

Từng nghi hoặc, giống như xúc tu vô hình, đảo loạn tâm thần Thanh Sương!

Cát Khiêm, Nguyên Hằng, Bạch Vấn Tình đều cảm xúc dâng trào, cảm khái không thôi.

Cho dù sớm ở Tu Di tiên đảo từng kiến thức phong thái nghịch thiên như không thể địch nổi đó của Tô Dịch.

Nhưng lúc này nhìn thấy, Tô Dịch lấy phương thức bực này, lực áp tuyệt học của một vị nữ kiếm tu Linh Tướng cảnh, vẫn như cũ làm bọn họ rung động liên tục!

“Tiểu cô nương, kiếm vực, không phải dùng như vậy.”

Tô Dịch đặt chân trên không, nhìn phía Thanh Sương nơi xa, thanh âm lạnh nhạt.

Một câu nhẹ nhàng, lại khiến thân thể mềm mại của Thanh Sương run lên, trong lòng dâng lên sỉ nhục nói không nên lời, nói: “Kiếm vực dùng như thế nào, còn không do ngươi tới dạy ta!”

Thiếu nữ xấu hổ và giận dữ, lộ ra một tia hương vị hổn hển.

Tô Dịch cười cười, nói: “Thân là kiếm tu, đã cần thắng được, cũng cần thua được, ngươi tâm tính như vậy, còn chưa đủ tư cách để ta dạy cho ngươi.”

Trong mắt Thanh Sương toát ra sự tức giận, vừa muốn nói gì, đường hầm không gian dưới bầu trời chợt run lên, nổi lên từng đợt không gian dao động.

Một thanh âm theo đó từ bên trong truyền ra: “Thanh Sương, ngươi thua rồi.”

Một câu thường thường thản nhiên, lại bộc phát ra uy nghiêm rất lớn, giống như đại đạo luân âm, phiêu đãng trong trời đất.

Rơi vào trong tai đám người Cát Khiêm, thanh âm đó càng có một luồng lực lượng như lao thẳng vào lòng người, làm người ta không ức chế được sinh ra ý kính sợ như thấy thần linh.

Thanh Sương mặt lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: “Chủ thượng giáo huấn đúng, là nô tỳ sơ ý.”

“Không, ngươi dù cẩn thận vạn phần nữa, cũng không phải đối thủ của vị đạo hữu này.”

Thanh âm uy nghiêm kia vang lên lần nữa.

Thân thể yểu điệu của Thanh Sương cứng ngắc, dại ra ở đó, chủ nhân... Vì sao coi trọng thiếu niên kia như vậy?

“Đa tạ đạo hữu trước đó nương tay.”

Thanh âm uy nghiêm kia vang lên lần nữa, trực tiếp như có ma lực, làm thiên địa trang nghiêm nghiêm túc, vạn vật đều yên tĩnh.

Tô Dịch chắp tay sau lưng, nói: “Xuyên thấu đường hầm không gian kéo dài qua hai giới, là không nhìn thấy mọi thứ xảy ra ở đây, ngươi lại làm sao kết luận, ta lúc trước nương tay?”

Hắn đã đoán ra thân phận đối phương.

Thanh âm uy nghiêm mang theo một tia cảm khái, “Lực lượng lần trước hủy diệt không gian bí ấn, đó là ra từ tay đạo hữu, ta lại nào có thể quên?”

Tô Dịch ồ một tiếng, trong lòng thoải mái.

Mà lúc này, lưng Thanh Sương phát lạnh, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn biến sắc.

Lúc trước nàng còn rất khó hiểu, vì sao chủ thượng coi trọng một thiếu niên Tụ Tinh cảnh như vậy.

Nhưng bây giờ, nàng hiểu rồi!

Một thiếu niên Tụ Tinh cảnh có thể hủy diệt không gian bí ấn Hoàng giả bố trí, lực lượng hắn nắm giữ, nên khủng bố cỡ nào?

Lại nghĩ đến chi tiết lúc trước chiến đấu với Tô Dịch, càng nghĩ càng khiến trong lòng Thanh Sương lạnh lẽo.

“Đứa nhỏ, ta hiểu rồi, con nhất thời không tiếp thụ được mọi thứ xảy ra bây giờ, ta chỉ hy vọng, con cho ta một cơ hội, cũng cho con một cơ hội, để ta nói cho con những chuyện xảy ra trước kia.”

Thanh âm uy nghiêm đó vang lên lần nữa, chỉ là lại trở nên trầm thấp, mang theo áy náy cùng xin lỗi nồng đậm.

“Đến lúc đó, vô luận con là tha thứ cùng tiếp nhận ta hay không, vô luận con muốn lưu lại, hay là quay về Thương Thanh đại lục này, đều do con làm chủ hết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận