Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 576: Lai lịch tượng Phật (2)

“Tỷ phu... A, Tô Dịch ca ca, muội... Muội chỉ là muốn cho huynh một cái kinh hỉ mà thôi.”
Văn Linh Tuyết có chút luống cuống chân tay, lắp bắp nói.

Tô Dịch cười lên, như trước kia, tiến lên xoa cái đầu quả dưa của thiếu nữ, nói: “Được rồi, muội còn có thể tới gặp ta, đã là kinh hỉ lớn nhất.”

Hắn nghe được Văn Linh Tuyết thay đổi xưng hô đối với mình.

Chẳng qua, hắn cũng lười để ý những thứ này, xưng hô mà thôi, chỉ cần thiếu nữ muốn, gọi gì cũng được.

“Tỷ phu... Không đúng, Tô Dịch ca ca, huynh... Huynh không giận muội?”

Thiếu nữ chớp đôi mắt long lanh, có chút chột dạ hỏi.

Loại cách làm giáp mặt sửa đúng xưng hô này, khiến bản thân thiếu nữ cũng cảm giác có chút xấu hổ.

“Ta đâu có thể nào nổi giận với muội.”

Tô Dịch đánh giá thiếu nữ trước mắt, có chút cảm khái.

Một đoạn thời gian không gặp, thiếu nữ trổ mã càng thêm long lanh, tóc búi cao, eo nhỏ cổ dài, da như mỡ đông, mặc một chiếc váy vừa người, phụ trợ bóng người yểu điệu thướt tha như một đóa hoa sen mới nở tươi mát rất khác biệt.

Thanh thuần hoạt bát, thanh tú rạng rỡ.

Làm người ta chỉ nhìn, đã cảm thấy một loại tinh thần phấn chấn bừng bừng ập vào mặt, giang sơn như tranh, cũng không bằng ý vị tốt đẹp kia của giai nhân.

Vốn, Văn Linh Tuyết lúc đến, trong lòng còn có chút thấp thỏm cùng rụt rè sợ hãi, lo lắng nhiều ngày không gặp, Tô Dịch sẽ tức giận, không thèm nhìn mình.

Nhưng chưa từng nghĩ, khi thật sự gặp mặt, nhìn Tô Dịch vẫn đối đãi mình như trước, cả người nàng nhất thời liền thoải mái, như về tới trước kia.

Chỉ có trên xưng hô đối với Tô Dịch, khiến nàng cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Dù sao, quen xưng hô là tỷ phu, hôm nay lại gọi Tô Dịch ca ca, cũng cần một cái quá trình thích ứng.

“Đi lấy cái ghế, ngồi bên cạnh ta nói chuyện.”

Tô Dịch nói xong, tự mình lười biếng nằm trở về ghế mây trước.

Nhìn bộ dáng lười nhác không chút nào che giấu đó của hắn, Văn Linh Tuyết bật cười: “Tỷ phu... Ô, Tô Dịch ca ca, huynh vẫn lười như vậy!”

Nói xong, nàng bước chân nhẹ nhàng, lấy cái ghế dựa, yểu điệu ngồi ở bên cạnh Tô Dịch.

Khi Trà Cẩm mua xong đồ ăn sáng trở về, liền thấy được Văn Linh Tuyết sánh vai mà ngồi với Tô Dịch.

Hai người đang nói chuyện phiếm, thiếu nữ xinh xắn, Tô Dịch mỉm cười nghe, nắng sớm nhu hòa chiếu vào trên thân hai người, giống như một đôi người ngọc.

Làm Trà Cẩm cũng không thể không thừa nhận, chỉ lấy tuổi mà nói, Văn Linh Tuyết mới mười sáu tuổi, quả thực càng xứng hơn một chút với Tô Dịch mới chỉ mười bảy tuổi.

Không hiểu sao, trong lòng nàng lặng lẽ thở dài.

Nàng có thể đi tranh phong với Trịnh Mộc Yêu tiểu yêu tinh bực này, nhưng chỉ không có cách nào đi tranh tài khoe sắc với Văn Linh Tuyết.

Bởi vì nàng rõ, thiếu nữ như tranh này, địa vị ở trong lòng Tô Dịch, tuyệt đối không phải tùy tiện ai cũng có thể thay thế, bao gồm chính nàng.

“Công tử, Linh Tuyết cô nương, đến ăn sáng đi.”

Trà Cẩm ổn định tâm thần, liền cười lên tiếng.

...

Ăn xong bữa sáng.

Tô Dịch vốn định rút ra nửa ngày thời gian, bầu bạn Văn Linh Tuyết nhiều một chút, lại không thể không từ bỏ ý tưởng này.

Bởi vì khách hôm nay đến bái phỏng, thực sự có chút nhiều.

Đầu tiên là Trịnh Thiên Hợp cùng con gái hắn Trịnh Mộc Yêu đến, ngay sau đó, Ninh Tự Họa cưỡi Thanh Lân Ưng tới.

Sau đó, Trấn Nhạc vương Mộc Hi, Vân Quang hầu Thân Cửu Tung, Võ Linh hầu Trần Chinh, Tinh Nhai học cung đại trưởng lão Bộc Ấp, Không Động học cung Khương Đàm Vân, Lô Trường Phong đều lục tục đến.

Trịnh Thiên Hợp lần này đến, mang theo một ít tứ phẩm linh dược quý báu, lấy nó biểu đạt cảm kích với Tô Dịch.

Dù sao, nếu không phải Tô Dịch, hắn sợ là còn kẹt ở trong tông tộc lao ngục, cuộc đời này sợ là không thể trông cậy vào một lần nữa ngồi lên ngai báu gia chủ Trịnh gia.

Ninh Tự Họa rõ ràng cũng có chuyện, nhưng nàng thấy nhiều người, vẫn chưa sốt ruột mở miệng.

Mộc Hi, Bộc Ấp, Khương Đàm Vân, Lô Trường Phong bọn họ lần này đến, là hướng Tô Dịch cáo từ, bọn họ đều có chức trách cùng việc riêng, không có khả năng ở lại thành Cổn Châu mãi.

Hơn nữa, sau khi kết minh với Tô Dịch, bọn họ cũng cần trở lại trong thế lực của mình, đi an bài một số việc.

Thân Cửu Tung và Trần Chinh lần này đến, cũng có tính toán tương tự.

Mặc kệ như thế nào, trên thân phận, bọn họ đều còn là hầu họ khác của Đại Chu, dưới trướng đều nắm giữ một mũi đại quân đóng quân ở lãnh thổ khác nhau.

Thừa dịp cơ hội nói chuyện phiếm, Tô Dịch hướng Mộc Hi hỏi chuyện một bức tượng Phật xương chân linh kia.

Mộc Hi rõ ràng cũng từng lưu ý tượng Phật này, nghe vậy, không cần nghĩ ngợi nói: “Tượng Phật này là từ trong di vật của Hỏa Khung vương Hạ Hầu Lẫm tìm được, nếu ta phỏng đoán không sai, hắn hẳn là từ trong Bảo Sát yêu sơn đạt được vật ấy.”

“Bảo Sát yêu sơn?”

Tô Dịch chợt cảm thấy bất ngờ.

Mộc Hi gật đầu nói: “Chuyện này, người khác có lẽ không biết, nhưng không thể gạt được ta. Công tử đừng quên, lân huyết ngọc bội kia trên người ta, cũng là từ chỗ sâu trong Bảo Sát yêu sơn đạt được.”

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Mà năm đó ở lúc đạt được lân huyết ngọc bội, ta từng ở trong một chỗ miếu thờ đổ nát như phế tích, từng nhìn thấy một pho tượng Phật tương tự.”

“Nhưng, tượng Phật kia cao khoảng một trượng, tổn hại nghiêm trọng, đầu cũng không còn, hai tay nó giao nhau ở bụng nặn ấn hoa sen, trên lưng nó cũng uốn lượn phù điêu một con chân long.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận