Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1569: Ước chiến (1)

Diệp Vân Lan hít sâu một hơi, không giấu nữa, nói: “Tạo hóa này ở tộc ta được gọi là ‘tổ nguyên thần tàng’, phàm là nhân vật linh đạo, ai có thể kế thừa, người đó liền có thể chứng đạo thành hoàng!”
Tô Dịch không khỏi cười khẩy nói: “Tạo hóa bực này, quả thực đủ để bất luận kẻ nào điên cuồng, nhưng đối với ta mà nói, cũng chỉ là gân gà mà thôi.”

Diệp Vân Lan ngẩn ngơ, thiếu chút nữa không dám tin vào lỗ tai mình.

Phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám mang cơ duyên chứng đạo thành hoàng... Coi là gân gà! ?

Diệp Vân Lan rất nhanh đã bình thường trở lại, cho rằng Tô Dịch là đang nói lời khi tức giận.

Dù sao, ai vô duyên vô cớ liên lụy đến trong một vụ ân oán, trong lòng khẳng định không thoải mái.

Vẻ mặt Diệp Vân Lan trở nên ôn hòa, nói: “Tô Dịch, ta biết, con nhất thời không thể tiếp nhận tất cả cái này, thậm chí rất bài xích ta cùng Diệp gia, nhưng nghĩ cho an toàn của con, ta hy vọng con có thể theo ta rời khỏi, ta sẽ dùng hết toàn bộ, bảo vệ con bình an, trải đường cho con!”

Từng chữ một, đều phát ra từ phế phủ.

Tô Dịch có thể cảm nhận được, Diệp Vân Lan là thật sự mang mình coi là người thân, lấy thân phận trưởng bối, muốn che chở mình, để mình khỏi bị tai hoạ.

Chỉ là, hắn lại rất khó cảm kích.

Bởi vì không cần.

Tô Dịch nói: “Ý tốt lòng ta xin nhận, chẳng qua, ta sẽ không theo ông rời khỏi, cũng không cần ông giúp, về phần con đường thành hoàng của ta... Căn bản không phải tổ nguyên thần tàng kia của Diệp gia các người có thể giúp đỡ.”

Dừng một chút, hắn nói: “Ta ngược lại ước gì lực lượng Diệp gia tìm tới cửa, như thế, cũng có thể giúp mẫu thân ta trút giận một phen.”

Diệp Vân Lan giật mình, cười khổ nói: “Tô Dịch, chớ nói lời tức giận như vậy, nếu lực lượng Diệp gia thật sự đánh tới, phóng mắt Thương Thanh đại lục này, sợ cũng tìm không ra hạng người có thể chiến một trận, huống chi là một mình con?”

“Cho dù trong lòng con bài xích ta kẻ làm bác này nữa, cũng đừng dỗi ở trên chuyện này, ta so với con càng rõ ràng hơn sự cường đại của Diệp gia, bọn họ nếu biết con là con của Vũ Phi, tuyệt đối sẽ không có bất cứ sự nhân từ nương tay nào!”

Đoạn lời này, tình chân ý thiết, tận tình khuyên bảo.

Nhưng Tô Dịch lại nghe mà bất đắc dĩ một phen, sao những lời đó của mình, liền thành dỗi?

“Ông hôm nay đến, còn có chuyện khác không?”

Tô Dịch hỏi.

Diệp Vân Lan lắc đầu, “Ta lần này đến Thương Thanh đại lục, chính là vì tìm người thân mà đến, bây giờ đã gặp được con, tự nhiên không tiếc trả giá tất cả bảo vệ con chu toàn.”

Tô Dịch: “...”

Hồi lâu sau, hắn mới nói nói: “Lúc ông đến, Diệp gia chẳng lẽ không biết?”

Diệp Vân Lan nói: “Trong khoảng thời gian ngắn không phát hiện được, nhưng thời gian dài, khẳng định sẽ biết ta đã đến Thương Thanh đại lục.”

Nghĩ một chút, hắn nói: “Trên thực tế, không quá một tháng, cường giả Diệp gia sẽ đến Thương Thanh đại lục. Cho nên, ta hy vọng con có thể mau chóng theo ta cùng nhau rời khỏi, né tránh trận tai hoạ tất nhiên sẽ xảy ra này.”

Tô Dịch cuối cùng có chút phiền hà rồi, nói: “Ta nói một lần cuối cùng, ta trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời khỏi Thương Thanh đại lục, ông nếu nói việc này nữa, đừng trách ta đuổi ông đi.”

Diệp Vân Lan ngẩn ngơ, nhìn vẻ mặt không vui kia của thiếu niên trước mắt, cuối cùng im lặng.

Đổi làm người khác dám nói chuyện với hắn như vậy, sớm đã một chưởng đập chết.

Nhưng đổi là cháu trai mình, hắn lại căn bản không thể tức giận.

“Như vậy đi, con có thể cân nhắc kỹ một phen.”

Diệp Vân Lan hít sâu một hơi, nói: “Nếu con cuối cùng quyết định, không muốn theo ta cùng nhau rời khỏi, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”

Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc không khỏi có chút trầm thấp.

Sau đó, hắn lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

“Trong khoảng thời gian kế tiếp, ta sẽ ở lại thành Cửu Đỉnh, khi nào con nghĩ thông rồi, bảo thuộc hạ của vị Hạ hoàng kia tới tìm ta là được, nơi này là địa bàn của hoàng thất Đại Hạ bọn họ, muốn tìm được ta tuyệt đối không phải việc khó.”

Thanh âm còn đang quanh quẩn, Diệp Vân Lan đã đi ra khỏi Thanh Vân tiểu viện.

Bóng người gầy ở dưới hoàng hôn âm trầm, thêm một chút cô đơn hiu quạnh.

Tô Dịch nằm ở trong ghế mây không nhúc nhích, chỉ là lại khẽ thở dài một tiếng.

Hắn sao có thể nhìn không ra, Diệp Vân Lan bởi vì mẫu thân Diệp Vũ Phi mình chết, mà ôm tâm lý áy náy, cho nên muốn dùng tất cả biện pháp để bù lại cho mình?

Chỉ là, Diệp Vân Lan cũng không rõ, Tô Dịch hắn căn bản không cần những sự bù lại đó.

Cho dù là lực lượng của Diệp gia đánh tới, hắn cũng căn bản không đặt ở trong mắt.

“Mặc kệ như thế nào, mẫu thân mình có một huynh trưởng tốt, mà mình từ bây giờ cũng có thêm một người bác...”

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Dịch trở nên có chút cổ quái.

Nói tới, bên cạnh hắn cũng có nhân vật họ Diệp, luôn muốn làm cậu em vợ của mình.

Mà bây giờ, lại có người họ Diệp, thành bác của mình...

Kẻ muốn làm cậu em vợ, hận không thể ôm lấy đùi mình không buông tay.

Mà người bác thật sự là người thân của mình, thì hận không thể dùng tất cả biện pháp che chở cho mình...

Chẳng qua, Tô Dịch tự nhiên rõ, Diệp Tốn chỗ Quỷ Xà nhất tộc, cùng “Côn Ngô Diệp thị” của Thương Huyền giới tinh khư thứ tám hoàn toàn không phải cùng một chuyện.

Dù sao, họ Diệp trên đời nhiều mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận