Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 491: Giẫm lên ngươi là vì tốt cho ngươi (1)

Tô Dịch thì từ nàng trong tay cầm lấy hạc giấy, nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy trên giấy không có ghi chữ, lại vẽ người tí hon.
Người tí hon ngồi trên mặt đất, ngửa cái đầu thật to, đôi tay nhỏ nhắn đan vào nhau trước người, bộ dáng đáng thương.

Vẽ tuy đơn sơ, thần thái đáng thương lại giống như đúc.

Đại khái là loại này: (,,? ? . ? ? ,,)

Tô Dịch giật mình, không khỏi nghẹn lời.

Đây quả thật là phong cách của Văn Linh Tuyết, thiếu nữ này lúc bình thường không thể biểu đạt cảm xúc trong lòng, thường thường sẽ mang hình tượng sinh động của cảm xúc biểu lộ ở vẻ mặt.

Như ngày đó nàng từ Sấu Thạch cư rời khỏi, đau lòng đến mức mắt đỏ lên, nước mắt giàn giụa...

Mà bây giờ, nhìn thấy một người tí hon như vậy, Tô Dịch mơ hồ đã có thể nắm bắt được tâm tính Văn Linh Tuyết hôm nay.

Đương nhiên, vô luận thiếu nữ, vẫn là nữ nhân, tâm tình là khó cân nhắc nhất.

Huống chi, thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn là thơ, thơ từ loại này, cũng là mông lung vi diệu nhất, mỗi người đều có phương thức đọc hiểu khác nhau.

Nhưng Tô Dịch có thể khẳng định một điểm là, Văn Linh Tuyết bây giờ cũng không tức giận với mình.

Như vậy đủ rồi.

Mang hạc giấy gấp lại cất đi, Tô Dịch nhìn biển mây nơi xa, hóng sóng gió lạnh thấu xương như đao, chợt thấy lòng dạ trống trải.

“Bên trên viết cái gì?”

Ninh Tự Họa tò mò nói, nàng đã phát hiện, tâm tình Tô Dịch tựa như trở nên rất không tệ.

“Bí mật.”

Tô Dịch trả lời lấy lệ một câu.

Ninh Tự Họa không khỏi mỉm cười, nhìn ra được Tô Dịch không muốn tán gẫu với mình về Văn Linh Tuyết, lập tức không dây dưa đề tài này nữa.

...

Cùng ngày Tô Dịch khởi hành tới Huyết Đồ yêu sơn.

Ngọc Kinh thành Tô gia.

Tô Hoằng Lễ ngồi trước hồ thả câu, đã nhận được thư đến từ Ngọc Sơn hầu Bùi Văn Sơn.

Trên thư mang tình huống cùng chi tiết gặp mặt Tô Dịch đều trình bày rõ ràng.

Khi nhìn thấy Tô Dịch nói muốn ở trước mùng năm tháng năm, đến Ngọc Kinh thành Tô gia lấy một ít tế phẩm, Tô Hoằng Lễ hơi nheo mắt lại.

Hồi lâu sau, Tô Hoằng Lễ thu hồi bức thư này, nói với ông lão mặc đạo bào ngồi bên người: “Đạo hữu, nếu ta quân pháp bất vị thân, giết nghiệt tử đó, ngươi sẽ đối đãi ta như thế nào?”

Ông lão mặc đạo bào im lặng.

Hồi lâu, lão mới thở dài nói: “Xem ra, lần này Ngọc Sơn hầu ra mặt, cũng chưa thể khiến Tô Dịch đứa nhỏ này cúi đầu nha.”

“Có cốt khí là chuyện tốt, nhưng nếu ngu xuẩn đến mức là địch với ta kẻ làm phụ thân này, đó chính là đại nghịch bất đạo, thiên đạo luân thường không chứa chấp!”

Tô Hoằng Lễ vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ta năm đó sở dĩ tha nó không chết, đơn giản xem ở trong cơ thể nó chảy xuôi một tia huyết mạch của Tô Hoằng Lễ ta, không đành lòng làm ra hành vi hổ dữ ăn thịt con, để tránh bị người đời nắm điểm yếu, gánh vác tiếng xấu giết con nối dõi.”

“Nhưng không ngờ, mấy năm nay, nó thế mà hãy còn ôm hận trong lòng, ý đồ giải tội rửa hận cho mẫu thân nó, điều này buồn cười cỡ nào!”

Dứt lời, trong ánh mắt hắn đã nổi lên một mảng sát ý lạnh lùng tàn khốc.

Ông lão mặc đạo bào khẽ than một tiếng, nói: “Theo ý kiến ta, không bằng áp dụng một ít thủ đoạn, gõ Tô Dịch một phen, hắn năm nay cũng mười bảy tuổi rồi, tin tưởng sau khi trải qua gõ, cũng nên hiểu một khi làm như vậy, hậu quả sẽ nghiêm trọng bao nhiêu.”

Dừng một chút, lão tiếp tục nói: “Giết con nối dõi loại chuyện này, chung quy quá mức kinh thế hãi tục, cực kỳ bất lợi cho danh dự và danh vọng của đạo hữu, không đến bất đắc dĩ, không thể làm.”

Tô Hoằng Lễ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu, nói:

“Cũng được, ta liền cho nghiệt tử này kiến thức một chút, Tô gia chỉ cần vận dụng một góc lực lượng, đã có thể khiến nó mất đi mọi thứ hôm nay có được!”

“Nếu như thế, nó vẫn không cúi đầu hối cải, vậy...”

Còn chưa dứt lời, dây câu trong hồ nước đột nhiên rung động.

Tô Hoằng Lễ vung tay, một con cá lớn màu vàng béo tốt phá vỡ mặt nước lao ra.

Ông lão mặc đạo bào cười vỗ tay: “Chép vàng mắc câu, dấu hiệu tốt!”

...

Hoàng hôn như máu.

Trên đại địa rộng lớn, Huyết Đồ yêu sơn dài khoảng ngàn dặm, tựa như một con rắn khổng lồ thân thể uốn lượn gấp khúc.

Trời đất tối tăm, cách khu vực tây nam Huyết Đồ yêu sơn không xa xây dựng một tòa quân doanh.

Kiến trúc san sát, tinh kỳ phần phật.

“Thanh Giáp quân” đội quân tinh nhuệ lệ thuộc Đại Chu Võ Linh hầu quanh năm đóng ở đây.

Những năm gần đây, Thanh Giáp quân ở dưới Võ Linh hầu Trần Chinh dẫn dắt, ở đây chém yêu vô số, lập quân công chồng chất, cũng khiến danh tiếng hung hãn của Thanh Giáp quân vang vọng thiên hạ.

“Hầu gia còn chưa trở về?”

Trong một tòa cung điện dựng từ tảng đá thô ráp, Trương Nghị Nhận chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, trong ánh mắt hiện lên một mảng lo lắng thật sâu.

“Không có.”

Một nam tử cao lớn mặc trọng giáp lắc đầu.

Năm ngày trước, trong Huyết Đồ yêu sơn sinh ra động tĩnh lạ, có tiếng sấm sét nặng nề vang vọng khoảng nửa canh giờ, yêu thú trong núi đều xao động rít gào.

Võ Linh hầu Trần Chinh phát hiện khác thường, lẻ loi một mình tới Huyết Đồ yêu sơn thăm dò.

Ai ngờ, hắn lần này đi, đến nay chưa từng quay về.

“Hy vọng hầu gia không có việc gì...”

Trương Nghị Nhận thở dài một hơi.

Qua bốn ngày nữa, đó là ngày thú triều bùng nổ mười năm một lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận