Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 612: Ao sen còn đó nhưng bàn thờ Phật không còn (2)

Tô Dịch lại như không cảm thấy, đi từng bước qua.
Ninh Tự Họa, Mộc Hi, Lan Sa đi theo sau đó, vẻ mặt đều trở nên cảnh giác đề phòng.

Thẳng đến lúc tới trước sơn môn thiền viện đổ sập kia, Tô Dịch đột nhiên dừng bước.

Hầu như cùng lúc đó ——

Trong sương mù ở sâu trong sơn môn xuất hiện một bóng người, mặc tăng bào màu xám, tay cầm chuỗi tràng hạt, như quỷ mỵ, chợt xuất hiện ở lối vào phế tích thiền viện.

Tăng nhân này vẻ mặt trang nghiêm nghiêm túc, miệng niệm Phật âm: “Các vị thí chủ xin dừng lại, đây là cấm địa đại hung, một khi tới gần, ắt gặp họa sát thân.”

Thanh âm vang dội như chuông, ù ù truyền ra.

Tô Dịch khẽ nhíu mày.

Lan Sa như ý thức được cái gì, nói: “Ngươi là tăng nhân Thượng Lâm tự?”

Tăng nhân đó ánh mắt như điện, chợt nhìn về phía Lan Sa, nói: “Vị nữ thí chủ này thật có nhãn lực, bần tăng chính là đến từ Đại Tần Thượng Lâm tự La Hán đường, pháp danh ‘Giác Hành’ .”

Bối phận chữ Giác!

Đôi mắt sáng của Lan Sa hơi co lại, như có chút giật mình, nhanh chóng truyền âm cho bọn Tô Dịch, nói:

“Tăng chúng bối phận chữ Giác của Thượng Lâm tự, đều là nhất lưu cao thủ trong tiên thiên võ tông cảnh, mỗi một người đều nắm giữ một môn thần thông Phật môn độc đáo, cực kỳ đáng sợ, xa xa không phải tiên thiên võ tông trong thế tục có thể sánh bằng.”

Trong lòng Ninh Tự Họa và Mộc Hi đều rùng mình.

Thế lực tu hành tựa như người trên núi*, siêu nhiên ở ngoài thế tục, phương pháp tu luyện nắm giữ, cũng xa không phải các võ giả kia trong thế tục có thể so sánh.

* chữ Nhân đứng trước chữ Sơn thành chữ Tiên, ở đây ám chỉ như tiên nhân

Ví dụ cùng là tiên thiên võ tông, võ giả từ trong thế lực tu hành đi ra, có thể thoải mái tiêu diệt nhân vật cùng cảnh giới trong thế tục!

Nguyên nhân là ở nội tình, truyền thừa và thiên phú khác nhau.

Tô Dịch lại không chút để ý, vẻ mặt bình thản nói: “Sự sống chết của chúng ta không quan hệ với ngươi, ngươi nếu thật sự tốt bụng, tốt nhất bây giờ nhường đường.”

Nói xong, đã cất bước đi về phía sơn môn sụp đổ kia.

“Đứng lại!”

Tăng nhân tự xưng Giác Hành quát to, khí tức toàn thân bùng nổ dâng trào, khiếp người như Nộ Mục Kim Cương, “Bần tăng đã nói, nơi đây là cấm địa, các ngươi tốt nhất đừng tự mình chuốc lấy cực khổ, nếu không...”

Không đợi nói xong, Tô Dịch vung tay áo bào.

Vù!

Một đạo kiếm khí màu xanh nhạt huyền diệu dựng lên ngang trời, hướng Giác Hành xa xa đứng ở cửa vào thiền viện phế tích chém tới.

“Ngông cuồng!”

Giác Hành tức giận, hai tay kết ấn, nhấn một cái vào hư không.

Ầm!

Một Phật ấn ánh vàng rực rỡ bỗng dưng ngưng tụ, bảo tướng trang nghiêm, hung hăng trấn áp xuống.

Chiêu thần thông Phật môn này, quả nhiên là thần diệu vô cùng, hơn nữa xem uy thế cỡ đó, xa không phải Tư Đồ Cung cường giả xếp trong mười đại tiên thiên võ tông bực này có thể sánh bằng.

Chỉ là...

Một kiếm này của Tô Dịch nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại nào phải tầm thường?

Chỉ thấy kiếm quang lóe lên, Ầm một tiếng, Phật ấn màu vàng kia như tờ giấy phân thành hai, ở trên không nổ tung, mưa ánh sáng bắn tung tóe.

Mà một kiếm đó của Tô Dịch hướng Giác Hành chém thẳng tới.

Giác Hành khẽ biến sắc, bỗng thúc giục chuỗi tràng hạt trong tay, nhất thời một mảng hào quang màu vàng chói mắt chợt toát ra, ngưng kết làm một màn hào quang màu vàng trong suốt lấp lánh, chắn ngang phía trước.

Ầm! ! !

Kiếm khí và màn hào quang màu vàng kia va chạm, sinh ra tiếng nổ vang kinh thiên động địa.

Cuối cùng, tuy triệt tiêu lực lượng một kiếm này, nhưng trên màn hào quang màu vàng kia cũng xuất hiện từng vết nứt như mạng nhện, cuối cùng phá thành mảnh nhỏ, ầm ầm tan biến.

Bóng người Giác Hành khẽ run, rốt cuộc biến sắc, nói: “Vị thí chủ này, ngươi đây là nhất định muốn đối địch với Thượng Lâm tự ta?”

Tô Dịch cũng lười nói lời thừa, phất tay áo bào, lại là một kiếm chém tới.

Tư thái dứt khoát lưu loát đó, khiến Giác Hành vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

“Từ bi không độ người tự tuyệt, các ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy thì chờ gặp nạn đi!”

Hắn không cứng rắn chống đỡ, xoay người lao vào chỗ sâu trong phế tích thiền viện sương mù tầng tầng.

Ào ~

Mà một kiếm này Tô Dịch chém tới, lại bị một gợn sóng đại trận kỳ dị hóa giải, vô thanh vô tức biến mất.

“Quả nhiên, trong phế tích này bao trùm trận pháp.”

Trong mắt Tô Dịch nổi lên một tia lạ.

Mà thấy một màn này, Lan Sa nhịn không được nói: “Tô công tử không sợ bị Thượng Lâm tự nhằm vào? Đây chính là đệ nhất thánh địa Phật môn Đại Tần ta, chỉ là lục địa thần tiên nhân vật bực này, đã không ở số ít.”

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

Tô Dịch hỏi ngược lại.

Lan Sa nhất thời nghẹn lời, cũng đã muốn ra tay, tự nhiên chứng minh Tô Dịch căn bản không để ý Thượng Lâm tự gì cả.

Ninh Tự Họa nhẹ nhàng nhắc nhở: “Lan Sa, đợi lát nữa chúng ta xâm nhập trong phế tích thiền viện này, sợ là sẽ xảy ra xung đột với Phật tu Thượng Lâm tự, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Lan Sa gật gật đầu.

“Các ngươi đi theo phía sau ta.”

Nói xong, Tô Dịch đã cất bước đi về phía trước.

Ầm ầm!

Khi đoàn người Tô Dịch vừa tiến vào cửa vào phế tích thiền viện kia, mây mù chung quanh nhất thời sôi trào lên.

Toàn bộ trời đất như lập tức điên đảo, càn khôn dị biến, vô số con rồng sương mù từ bốn phương tám hướng lao tới bao vây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận