Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 842: Giết địch như cắt cỏ (3)

Đám người Đồng Tinh Hải, Trừng Chân vốn cũng tính nhân cơ hội bỏ chạy, sau khi nhìn thấy một màn này, lòng đều lạnh toát.
Tô Dịch lúc trước đã mạnh đến mức có được lực lượng đánh giết tất cả bọn họ.

Hắn bây giờ còn nắm giữ “Cửu Tuyệt Phong Thiên Trận”, nghiễm nhiên tựa như trở thành chủ nhân một tòa cung điện rộng lớn.

Mà bọn họ những người này, như thịt cá trên thớt, chỉ có thể mặc cho xâm lược, tùy ý nhào nặn!

“Hai người các ngươi cũng là kẻ đoạt xá, thế mà lại cam nguyện tôn Sở Tu làm chủ, chẳng lẽ... Các ngươi đến từ vị diện cùng thế giới?”

Tô Dịch chắp tay sau lưng, nhìn xuống Vân bá cùng Nhung Hạc bị trấn áp dưới đất.

Vân bá lộ vẻ mặt sợ hãi, run giọng nói: “Tô Dịch, ta khuyên ngươi tốt nhất thả chúng ta, nếu không, khi bản tôn chủ thượng nhà ta xuất hiện...”

Còn chưa nói xong, hắn cùng Nhung Hạc bên cạnh đồng loạt ho ra một ngụm máu, nhất thời sinh cơ toàn thân nhanh chóng trôi đi, gục xuống đất, tắt thở chết.

Hai kẻ đoạt xá thực lực mạnh mẽ như vậy, cứ thế đột tử!

Tô Dịch khẽ cau mày, “Trong thần hồn bị hạ cấm chú sao, Sở Tu này trái lại cũng có thủ đoạn tốt.”

Vốn, hắn còn tính rút ra thần hồn hai người này, nghiên cứu một phen lai lịch của bọn họ.

Nhưng bây giờ, chỉ có thể từ bỏ.

Sau đó, ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía đám người Đồng Tinh Hải, Thiên Xà Lão Yêu, Trừng Chân, Thương Lạc Ngữ nơi xa.

Một tích tắc đó, đám người Đồng Tinh Hải đều đồng loạt biến sắc, như bị tử thần nhìn thẳng, cả người lạnh toát.

“Tô đạo hữu, ta và ngươi không oán không thù, lúc trước xảy ra xung đột, chỉ là phụng mệnh làm việc, nếu đạo hữu nguyện cho ta một con đường sống, Đồng mỗ nguyện thề sống chết cống hiến, tôn đạo hữu làm chủ!”

Đồng Tinh Hải hít sâu một hơi, khom mình hành lễ.

“Ta cũng nguyện tôn Tô đạo hữu làm chủ, vượt lửa qua sông, tuyệt không chối từ!”

Thiên Xà Lão Yêu cũng hoảng rồi, vội vàng mở miệng.

Hai vị lão ma đầu tà đạo hung uy chấn thiên hạ này, giờ phút này đối mặt Tô Dịch, chỉ như hai con gà con run bần bật, thấp thỏm lo âu.

“Các ngươi không đủ tư cách làm thủ hạ của Tô mỗ.”

Tô Dịch lạnh nhạt mở miệng.

“Liều mạng với hắn!”

Trong mắt Đồng Tinh Hải chợt lóe lên ánh sáng hung dữ, phát ra tiếng hét lớn, vung một thanh trường mâu, đánh về phía Tô Dịch.

Cùng lúc đó, Thiên Xà Lão Yêu cũng đã hành động, chẳng qua hắn lại hướng nơi xa bỏ chạy, rõ ràng là tính thừa dịp thời cơ Đồng Tinh Hải và Tô Dịch liều mạng để thoát thân.

Tô Dịch thấy vậy, không khỏi lắc đầu không thôi.

Xẹt! Xẹt!

Hắn bấm tay búng liên tục.

Một đạo chỉ lực cuốn theo lực lượng cấm chế tối nghĩa, như mũi tên nhọn không đâu không phá, trực tiếp xuyên thủng mi tâm Đồng Tinh Hải, để lại một cái lỗ máu chảy đầm đìa, bóng người ‘Bịch’ một tiếng ngã xuống đất, mất mạng từ đây.

Một đạo chỉ lực khác, thì cách không đâm thủng lưng Thiên Xà Lão Yêu, từ trái tim hắn xuyên qua, mang ra một chùm mưa máu màu đỏ tươi.

Nháy mắt giết địch!

Vô luận là Ông Tinh Hải tính liều mạng, vẫn là Thiên Xà Lão Yêu nhân cơ hội chạy trốn, đều như con kiến, bị gạt bỏ ngay tại chỗ.

Một màn tanh máu khủng bố đó, làm đám người Trừng Chân, Thương Lạc Ngữ còn sót lại hoàn toàn rét lạnh trong lòng, sinh ra cảm xúc tuyệt vọng bất lực không ức chế được.

Tô Dịch vốn đã cực kỳ mạnh, lúc này hắn còn nắm trong tay lực lượng cấm chế, tựa như thần linh, căn bản là không thể chiến thắng, thế này còn đánh như thế nào?

“Các ngươi thế nào, còn có lời gì muốn nói?”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn qua.

Trừng Chân hít sâu một hơi, hai tay chắp lại, chắp tay nói: “Tô đạo hữu, mọi việc không thể làm tuyệt, làm tuyệt tất có hậu hoạn. Nếu đạo hữu nguyện ý thu hồi dao mổ, bần tăng có thể dùng tính mạng thề, từ nay về sau, Thượng Lâm tự sẽ không là địch với đạo hữu nữa!”

Dừng một chút, hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tô Dịch, “Nếu đạo hữu nhất định phải làm tuyệt, trong thời gian về sau, sợ là sẽ gặp Thượng Lâm tự ta thù hận cùng trả thù vĩnh viễn không ngừng nghỉ.”

Ở phía sau hắn, còn có hai tăng nhân trung niên đứng, lúc này ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Tô Dịch, đang đợi Tô Dịch làm quyết đoán.

Lại thấy Tô Dịch bật cười, ánh mắt khinh miệt, “Thượng Lâm tự các ngươi chỉ cần không sợ bị diệt môn, liền cứ việc tới tìm ta là được.”

Còn chưa dứt lời, hắn vung tay áo bào, lực lượng cấm chế đầy trời hóa thành dòng sông ánh sáng đầy trời, bao phủ về phía đám người Trừng Chân.

Trong tích tắc mà thôi, đã tiêu diệt những kẻ địch này, hồn phi phách tán, dễ dàng như thu gặt rau hẹ.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Thương Lạc Ngữ.

Khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt của nàng đã trắng bệch trong suốt, đuôi lông mày khóe mắt đầy kinh sợ cùng bất an, không còn ngạo ý cùng kiêu căng trước đó nữa.

Ở sau lưng nàng, Thiên Giải cổ kiếm kia ngân lên ong ong, giống như cũng ngửi được uy hiếp.

Khi ánh mắt Tô Dịch nhìn qua, Thương Lạc Ngữ sợ tới mức ngay lập tức rút kiếm, điên cuồng thét to:

“Tô Dịch, ta thừa nhận, ta lúc trước từng đắc tội ngươi, nhưng đó đều là tranh đấu khí phách, thật muốn tính, giữa ngươi với ta cũng không có thù sâu hận lớn, ngươi vì sao không thể giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng?”

Hoa Tín Phong ngây dại.

Nàng không ngờ, Thương Lạc Ngữ này khi cầu xin tha thứ, vậy mà cũng tủi thân và uất ức, phẫn nộ, đúng lý hợp tình như thế, làm như cô ta mới là kẻ bị hại vô tội nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận