Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1142: Tôn nhau lên thành thú (1)

Vù!
Hầu như cùng lúc đó, thần thức Tô Dịch khuếch tán ra, nháy mắt bao trùm đường phố phụ cận.

Trên đường phố dòng chảy không ngớt, người đến người đi.

Ở trong thần thức của Tô Dịch sâu sắc bắt giữ được, nơi cực xa, một bóng người gầy gò mặc đạo bào màu vàng mơ, như chạy trốn chui vào trong biển người mờ mịt, rất nhanh đã biến mất không thấy.

“Quả nhiên, Cát Khiêm này cũng đã nhận ra khí tức dao động trên người Nguyên Hằng, một đường theo dõi tới đây.”

Bên môi Tô Dịch nổi lên một độ cong ý vị sâu xa.

Lòng tò mò hại chết mèo.

Tô Dịch dám khẳng định, căn bản không cần mình đi chủ động tìm kiếm, sau khi phát hiện trên đời này còn có người khác cũng tu luyện Huyền Vũ Chân Khí Kinh, Cát Khiêm kẻ nhát gan cẩn thận quá phận này, tuyệt đối sẽ không cứ thế bỏ trốn mất dạng.

Trái lại, kẻ này sớm hay muộn sẽ chủ động tìm tới cửa!

...

Thanh Vân tiểu viện.

Tô Dịch dặn dò Nguyên Hằng: “Vừa rồi Cát Khiêm từng dọc đường theo dõi ngươi mà đến, nhưng không sao, ngươi ngày mai coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục tham gia Lan Đài pháp hội là được.”

Nguyên Hằng vội vàng nhận lệnh đáp ứng.

Cùng lúc đó.

Cát Khiêm ước chừng vòng vèo hơn mười phố ngõ, xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần, cuối cùng sau khi xác nhận không có ai đuổi theo, lúc này mới dừng chân ở bên cạnh một dòng sông nhỏ trong thành.

Hắn lau mồ hôi lạnh, thở phào một hơi, đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp, nói: “Lão già?”

Không ai trả lời.

“Lão già ngươi trái lại nói gì đi, lúc trước không phải ngươi bảo ta theo dõi Nguyên Hằng kia? Bây giờ tung tích bại lộ, ngươi liền bắt đầu giả chết có phải hay không?”

Cát Khiêm không ngừng nói móc châm chọc.

Nhưng ra ngoài hắn dự kiến, lão già thời điểm trước kia chắc chắn nổi trận lôi đình khắc khẩu với mình, lần này lại thái độ khác thường mãi không hé răng.

Cát Khiêm ý thức được không thích hợp.

Hắn im lặng hồi lâu, nói: “Lão già, ‘Huyền Vũ Chân Khí Kinh’ này ngươi truyền thụ cho ta có vấn đề lớn, đúng không?”

Một tiếng thở dài vang lên ở trong đầu Cát Khiêm, “Lão tử bây giờ tâm tình rất loạn, tiểu tử ngươi đừng phiền ta được không?”

Cát Khiêm nhếch miệng cười lên, nói: “Chỉ cần ngươi mở miệng nói chuyện, là được.”

“Ta chỉ có thể nói cho ngươi, tình huống hôm nay, rất có thể là một cái cạm bẫy hướng về phía ta.”

Tiếng lão già một lần nữa vang lên, “Nhưng... Cũng rất có khả năng là việc tốt ta tha thiết ước mơ, ài... Nói như thế nào đây, trong lòng ta bây giờ rất loạn, loạn đến mức hỏng bét...”

Cát Khiêm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, lão già luôn luôn thích khoác lác với mình, sẽ trở nên rối rắm cùng bàng hoàng như vậy, tựa như hoàn toàn mất chừng mực, thất thố.

Hít sâu một hơi, Cát Khiêm vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vậy ngươi trước đừng nghĩ những thứ này, nói cho ta biết, Lan Đài pháp hội ngày mai rốt cuộc muốn tham gia hay không?”

Thời gian trôi qua từng chút một.

Lão già vẫn luôn im lặng.

Một lần này Cát Khiêm trở nên cực có kiên nhẫn, chưa thúc giục.

Hồi lâu sau, lão già mới giọng trầm thấp nói: “Tham gia, ngươi coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, xem xem phản ứng của Nguyên Hằng kia. Nếu thực có nguy hiểm không thể đoán trước xảy ra, lão tử bất chấp mọi giá, cũng sẽ bảo vệ tiểu tử ngươi không chịu liên luỵ!”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã mang theo một sự kiên quyết.

Cát Khiêm gật gật đầu, nói: “Được!”

“Ừm? Ngươi lần này đáp ứng rất lưu loát nha, cuối cùng mấy năm nay không uổng dạy tiểu tử ngươi tu hành.”

Tiếng của lão già lộ ra một tia vui mừng.

Lão biết rõ tính tình Cát Khiêm cẩn thận cùng tỉ mỉ cỡ nào, lần này Cát Khiêm có thể sảng khoái đáp ứng việc này như thế, khiến hắn thậm chí cũng có chút cảm động.

“Dù sao ngươi lão già này đã nói, sẽ đánh bạc tính mạng bảo vệ ta chu toàn, ta còn sợ cái gì chứ.”

Cát Khiêm cười ha ha nói.

Lão già: “...”

...

Hai mươi bảy tháng chín.

Ngày thứ ba Lan Đài pháp hội tiến hành.

Hơn một vạn ba ngàn vị tu sĩ nguyên đạo tham dự thi đấu, đã bị đào thải mất khoảng bảy thành.

Cũng là bắt đầu từ hôm nay, cạnh tranh bắt đầu trở nên kịch liệt hẳn lên.

Những yêu nghiệt cổ đại, kỳ tài đương thời kia cũng ùn ùn vận dụng thực lực thật sự, trình diễn một rồi lại một hồi tranh phong quyết đấu đặc sắc tuyệt luân.

Thẳng đến lúc bóng đêm buông xuống, phố lớn ngõ nhỏ, quán trà tửu lâu của thành Cửu Đỉnh đều đã bắt đầu đều thảo luận, rốt cuộc những cường giả nào có thể chen vào một trăm hạng đầu.

Lại có các nhân vật hiếm thấy nào, có thể xếp vào mười hạng đầu.

Ngoài Lan Đài.

“Tâm Chiếu cô nương, chúng ta đã ở Vân Trạch lâu chuẩn bị tiệc rượu, mọi người đều hy vọng có thể mời Tâm Chiếu cô nương tới tham gia.”

Một vị thanh niên anh tuấn áo bào màu bạc ân cần phát ra lời mời.

Văn Tâm Chiếu dừng chân ở đó, không tập trung lắm lắc đầu nói: “Xin lỗi, ta còn có việc.”

“Tâm Chiếu sư tỷ, Thanh Ất đạo tông Lý Hàn Đăng tối nay bày tiệc, nhờ ta tới hỏi ngươi có tham gia hay không.”

“Tâm Chiếu sư tỷ, chưởng giáo nói đêm nay sẽ dẫn theo chúng ta các chân truyền đệ tử này, tới bái phỏng một ít đại nhân vật của thành Cửu Đỉnh, không biết ngài tham gia không?”

Khu vực phụ cận, rất nhiều người đều hỏi ý, khi đối mặt Văn Tâm Chiếu, đều mang theo vẻ mặt kính ngưỡng.

Lan Đài pháp hội của hôm nay đã kết thúc, đến tối, tự nhiên là thời điểm dùng tiệc thả lỏng, một thế hệ đệ tử trẻ tuổi đến từ thế lực khác nhau, cũng sẽ nhân cơ hội này tiến hành xã giao cùng trao đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận