Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1283: Cuộc gặp ban đêm (2)

Hạ Lâm Uyên giành nói: “Sự việc cứ quyết định như vậy, bệ hạ trước khi đi, bảo ta tới xử lý tất cả công việc tôn thất, ta tự nhiên lấy an nguy cùng ích lợi của tôn thất làm trọng! Đại trưởng lão nếu không phục, chờ lúc bệ hạ quay về, tự có thể đi hướng bệ hạ cáo trạng!”
Hắn chính nghĩa lẫm liệt, vẻ mặt trang nghiêm nghiêm túc, “Tóm lại, ta đây là đang cân nhắc cho toàn bộ hoàng thất chúng ta, nếu sai, vậy ta thà rằng sai rồi sai nữa, vĩnh viễn không thay đổi!”

Nhị trưởng lão Hạ Vân Canh nhất thời tán thưởng: “Cái này nếu là sai, chúng ta cũng nguyện cùng nhau chia sẻ với tam trưởng lão!”

Lời này vừa nói ra, nhận được một đợt thanh âm phụ họa.

Tô Dịch, chung quy chỉ là người ngoài, ai sẽ nguyện ý bởi vì một người ngoài, mà mang một hồi đại họa ngập trời liên lụy đến trên đầu mình?

Thấy vậy, Hạ Trường Hoằng và mấy vị đại nhân vật khác đều im lặng, sắc mặt rất khó coi, ai cũng rõ, sự việc đã không thể thay đổi.

“Các vị không cần lo lắng thái độ của Tô Dịch, trận đại họa này là hắn gây ra, tự nhiên do chính hắn đến gánh vác, nào có lý do trách hoàng thất Đại Hạ chúng ta không giúp hắn?”

Hạ Lâm Uyên vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Huống chi, đối mặt mười mấy thế lực cổ xưa đó uy hiếp, tiểu tử này... Lại có mấy ngày để sống nữa?”

Không khí đại điện yên tĩnh, vẻ mặt mọi người khác nhau.

Mắt thấy ngay cả đại trưởng lão cũng không mở miệng nữa, trong lòng Hạ Lâm Uyên càng thêm cảm khái, quyền lực... Thật sự là thứ tốt khiến người ta mê muội nhất thế gian!

Nghĩ một chút, hắn nói: “Lúc ngày mai, ta sẽ phái người đi mời Tô Dịch đến Thiên Mang sơn một chuyến, tự mình nói cho hắn thái độ của hoàng thất Đại Hạ chúng ta, nghĩ hẳn hắn nếu thông minh một chút, liền không dám bởi vậy mà oán hận chúng ta.”

Nói đến đây, ánh mắt hắn nhìn về phía chỗ góc bên cạnh đại điện, “Thanh Nguyên nha đầu, ngươi đối đãi việc này như thế nào?”

Ánh mắt mọi người đều ùn ùn nhìn qua.

Chỗ ngồi cuối cùng, Hạ Thanh Nguyên ngồi nơi đó.

Khi phát hiện ánh mắt mọi người nhìn qua, nàng mỉm cười, nói: “Ta chỉ là vãn bối, ý kiến của ta không quan trọng, tất cả đều theo tam trưởng lão làm chủ là được.”

Hạ Lâm Uyên không khỏi phát ra tiếng cười sang sảng, nói: “Thanh Nguyên nha đầu rất hiểu đại nghĩa, bệ hạ nếu biết, cũng tất nhiên sẽ vô cùng vui mừng!”

Hạ Thanh Nguyên nói: “Tam trưởng lão ngày mai đã muốn triệu kiến Tô Dịch, vậy do ta đi thông báo hắn là được.”

Hạ Lâm Uyên cười nói: “Thanh Nguyên ngươi là thân phận tôn quý cỡ nào, có thể nào đi bôn ba vì việc nhỏ này, phái tên thị vệ qua đó là được.”

Hạ Thanh Nguyên lắc đầu nói: “Ta cùng Tô Dịch giao tình không cạn, hắn hôm nay đã gặp họa lớn bực này, ta tuy không giúp được gì, nhưng chung quy không thể không tỏ vẻ.”

Hạ Lâm Uyên ngẩn ra, vui mừng nói: “Thật sự là đứa nhỏ tốt có tình có nghĩa, vậy ngươi đi khuyên nhủ Tô Dịch, để hắn rõ thái độ của chúng ta, chớ làm ra một ít chuyện khác người, nếu không... Sẽ chỉ làm hắn lâm vào trong tình cảnh càng bất lợi hơn nữa.”

Hạ Thanh Nguyên cười mỉm nói: “Tam trưởng lão, ta tự sẽ hướng hắn kể rõ lợi hại, về phần hắn có nghe hay không, đó là chuyện của hắn.”

Hạ Lâm Uyên tán thưởng gật gật đầu.

Đêm đó, Hạ Thanh Nguyên sau khi rời khỏi Ngự Cảnh cung, lập tức tới Thanh Vân tiểu viện.

...

Đã là rạng sáng, gió lạnh hiu quạnh.

Khi Hạ Thanh Nguyên đến Thanh Vân tiểu viện, Tô Dịch vừa tu luyện xong, đang chuẩn bị ngủ.

“Đêm khuya như thế, ngươi vội vàng đến, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Dịch ngồi ở ghế dựa, như có chút suy nghĩ.

Hắn nhìn ra được, Hạ Thanh Nguyên tâm sự nặng nề, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn kia nhíu chặt lông mày.

“Ta cũng không ngờ, Tô huynh các ngươi vừa mới từ Tu Di tiên đảo quay về, đêm nay sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Hạ Thanh Nguyên bất đắc dĩ thở dài.

Sau đó, thiếu nữ nhanh chóng mang chuyện xảy ra ở Ngự Cảnh cung đêm nay trình bày một lần.

Nghe xong, Tô Dịch bật cười, “Một chút việc nhỏ, nào đến mức khiến hoàng thất các ngươi những người đó khẩn trương thành bộ dáng như vậy?”

“Việc nhỏ?”

Hạ Thanh Nguyên trợn to đôi mắt đẹp, gấp gáp nói: “Lửa sém lông mày nơi, cái này còn có thể gọi là việc nhỏ sao?”

Tô Dịch nghẹn lời, xua tay nói: “Ngươi đừng gấp, theo ý ta Hạ Lâm Uyên kia nói không sai, người là ta giết, hậu quả của nó tự nhiên do ta đến gánh vác, hoàng thất Đại Hạ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, mới là bình thường nhất.”

Nói đến đây, hắn cười cười, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Huống chi, vô luận là trước kia, hay là bây giờ cùng về sau, ta chưa bao giờ nghĩ, muốn để hoàng thất Đại Hạ các ngươi đến giúp ta che gió chắn mưa.”

Ánh mắt hắn nhìn về phía đôi mắt tràn ngập lo lắng kia của thiếu nữ, thanh âm cũng trở nên nhu hòa, “Ngươi đó, cũng không cần vì thế lo lắng, một ít thế lực từ trong ba vạn năm Ám Cổ Chi Cấm lưu lại mà thôi, còn chưa được ta đặt ở trong mắt.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thanh Nguyên biến ảo không ngừng một phen, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Nhưng mà... Tam trưởng lão hắn...”

Thiếu nữ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tô Dịch, nói: “Hắn đã giam hai người Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình.”

“Ồ?”

Đôi mắt thâm thúy của Tô Dịch hơi nheo lại.

Chợt, không khí trở nên yên tĩnh áp lực hẳn lên.

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, ô ô nức nở, như khóc như kể.

Bạn cần đăng nhập để bình luận