Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 616: Một kiếm là có thể phá (1)

Nghĩ đến đây, Tô Dịch không khỏi lại nghĩ tới một cảnh tượng từng gặp ——
Một nhà sư áo trắng cưỡi chân long ngao du trên tinh không!

“Bàn Nhược thiện đình này trái lại có chút thú vị, đi, chúng ta vào xem.”

Tô Dịch không trì hoãn nữa, cất bước đi vào trong tầng một bảo tháp kia.

Đẩy cửa mà vào, chỉ thấy tầng một bảo tháp, là một đại điện thật lớn.

Ba mươi sáu cây cột đá dựng sừng sững, trên bốn bức tường treo những ngọn đèn đồng xanh, ánh đèn sáng ngời thuần khiết, tỏa ra một luồng lũ làm người ta lòng yên tĩnh mùi thơm ngát.

Chóp mũi Tô Dịch ngửi ngửi, nói: “Lấy mỡ Phật đốt đèn, có thể thiên cổ bất diệt, xem ra Bàn Nhược thiện đình này ở thời kì huy hoàng ngày xưa, cũng có không ít đại năng tọa trấn.”

Lại nhìn trên bốn bức tường kia vẽ một vài hình ảnh, tuy bị năm tháng ăn mòn nghiêm trọng, mơ hồ có thể nhìn thấy, đó là một vài bức tranh thụ nghiệp giảng kinh, trong tranh có thiên long ngao du, loan phượng phi tường, ba hoa chích choè, tăng chúng như mây...

Tất cả, đều tràn ngập cảm giác thần thánh nghiêm túc.

Nhưng Tô Dịch nhíu mày, mơ hồ cảm giác có chút không thích hợp.

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?

Tô Dịch tĩnh tâm ngưng thần, lực lượng thần niệm quét ngang ra, từng tấc một cảm giác đại điện rộng lớn tầng một bảo tháp này.

Đại điện này cực rộng lớn, đủ có thể chứa hơn một ngàn tăng chúng ở đây tụng kinh tham thiền, ba mươi sáu cột đá sừng sững, trên mỗi một cái đều khắc Phạn văn tối nghĩa thần diệu.

Ừm?

Khi thần niệm Tô Dịch thăm dò đến chỗ sâu bên trong tiếp cận hai mươi trượng, đột nhiên sinh ra một cảm giác ngưng trệ, trong đầu hiện ra cảnh tượng một tòa đại trận.

“Thì ra là một tòa đại trận ẩn nấp khí tức...”

Nhất thời, Tô Dịch giật mình, cuối cùng hiểu nguyên nhân một tia không thích hợp kia.

“Các ngươi cẩn thận, nơi đây bao trùm đại trận, nếu ta dự liệu không sai, hẳn là các Phật tu Thượng Lâm tự kia bố trí.”

Tô Dịch nhẹ nhàng dặn dò.

Mà hắn thì lấy lực lượng thần niệm, tĩnh tâm cảm ứng huyền diệu của tòa đại trận ẩn giấu kia.

Ninh Tự Họa, Mộc Hi, Lan Sa đều nghiêm nghị, không hẹn mà cùng lấy ra binh khí của mình.

Ninh Tự Họa tay phải nắm Thanh Diễm Tàn Nguyệt Kích, lòng bàn tay trái lơ lửng một thanh phi kiếm đỏ tươi trong suốt, nhỏ bé như cá bơi.

Mộc Hi nắm chiến mâu màu vàng, khí cơ toàn thân vận sức chờ phát động.

Khoa trương nhất là Lan Sa, nàng lấy ra một cái bí phù dây chuyền ngọc treo ở trước ngực, cắm chéo bên hông một thanh phi đao màu vàng tràn đầy linh tính, dùng một thanh kiếm ngọc nhỏ bé khí tím lượn lờ cắm giữa mái tóc, lại lấy ra một đôi bảo vệ cổ tay khắc phù lục hoa văn rậm rạp...

Nghĩ chút, nàng như còn lo lắng hai tay đều nắm một xấp ngọc phù nguyên đạo thật dày, lúc này mới như hài lòng thở hắt ra, đôi mắt sáng lấp lánh, nóng lòng muốn thử.

Một màn này, thiếu chút nữa lóa mù mắt Mộc Hi!

Từng thấy võ trang hạng nặng, chưa từng thấy ai toàn thân cao thấp đều được những món linh bảo bao trùm!

Ninh Tự Họa cũng lộ ra nét kinh ngạc, cái này nếu là một loại lưu phái chiến đấu, nên gọi là... Đập tiền lưu hay không?

Như bị ánh mắt hai người nhìn tới mức có chút mất tự nhiên, Lan Sa thẹn thùng nói:

“Ta lúc ra ngoài, trưởng bối trong nhà nhất định phải đưa cho ta, nói là nữ hài tử ra ngoài, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, ừm... Đừng có kinh ngạc quá...”

Ninh Tự Họa và Mộc Hi đều dời ánh mắt đi, trong lòng than thở, con người mà, sinh ra đã không bình đẳng!

Keng!

Lúc này, Tô Dịch bỗng vung Huyền Ngô kiếm trong tay, chém ra một kiếm.

Một đạo kiếm khí màu xanh ngang trời, mang theo đạo vận huyền diệu khó lường, chém ở trên không ngoài hai mươi trượng.

Ầm!

Mưa ánh sáng bắn tung tóe, vô số ký hiệu toát ra, một tòa đại trận tràn ngập Phật quang màu vàng lộ ra ở trong tầm nhìn của mọi người.

Mà theo một kiếm này của Tô Dịch chém xuống, liền như đánh vào chỗ bảy tấc của con rắn, đại trận màu vàng khí tức hoành tráng kia nhất thời tan vỡ như giấy, ầm ầm tan biến.

“Cái này...”

“Người nào lớn mật như thế, dám phá hỏng việc lớn của chúng ta?”

Một chuỗi thanh âm kinh sợ ồn ào vang lên.

Chỉ thấy ở sâu trong đại điện, một đám tăng nhân đứng đó, khuôn mặt ai cũng tức giận, nhìn về phía bọn Tô Dịch.

“Các vị thí chủ có thể còn sống đến nơi này, trái lại ra ngoài bần tăng dự kiến.”

Đột nhiên, một thanh âm trầm ổn hùng hậu vang lên.

Kẻ nói chuyện rõ ràng là Giác Hành.

Ở bên cạnh các tăng nhân kia có nhiều tới mười bảy người, trên thân mỗi người đều tản mát ra khí tức dao động thuộc về tiên thiên võ tông.

Nhất là một lão tăng lông mày râu tóc bạc trắng cầm đầu, khí tức toàn thân mờ mịt nhất, đáng sợ hơn xa so với mười bảy người khác.

Mà ở chỗ xa hơn của đại điện, thì có một hồi chiến đấu kịch liệt đang trình diễn.

Đó là một thanh niên tăng nhân dung mạo tuấn tú, mặc tăng y vải thô, bảo tướng trang nghiêm.

Hắn một tay nâng tử kim bình bát, một tay vung một thanh giới đao sáng ngời trắng lóa, toàn thân Phật quang hừng hực, quang minh vạn trượng, uy thế cực kỳ khiếp người.

Làm người ta giật mình là, đối thủ của thanh niên tăng nhân kia, lại là một con chân long màu vàng dài cả trượng, toàn thân tản ra khí tức khủng bố!

Từng đợt tiếng rồng gầm kích động như sấm sét, long uy đáng sợ càng như trời long đất lở, từ trên thân rồng dài hơn một trượng kia khuếch tán ra.

Xa xa nhìn, làm người ta hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận